Tôi là Aaron Bitzer. Nếu tôi có giờ rảnh rỗi, điều mà tôi khó tìm được trong những ngày này, tôi thích đi đến phòng tập thể dục. Tôi rất thích đọc sách. Những ngày này, sau khi đã gặp nhiều bạn nam khác cũng trong trường hợp của tôi và các nhóm sinh viên đang học cử nhân, chúng tôi muốn gặp gỡ nhau và dành thời gian cùng nhau.
Hiện giờ, tôi đang theo học các lớp hỗ trợ [chuẩn bị] cho ngành tâm lý học, những lớp phải qua trước khi chính thức vào ngành tâm lý học.
Tôi đã sống ở Nhật Bản 6 năm, là một giáo viên và là một nhà truyền giáo. Tôi sống rất phòng vệ và cố gắng để không làm những việc khác thường cũng như không để những sự ấy xảy đến với mình. Tôi muốn mọi người biết rằng những điều không hay là của những người nước ngoài khác, không phải do tôi. Sống ở Nhật Bản có những điều khác lạ. Cuộc sống theo một cấu trúc; có rất nhiều truyền thống hướng dẫn người ta qua các giai đoạn của đời sống hằng ngày. Những truyền thống này chứa đựng vẻ đẹp vì rất nhiều trong những truyền thống đó giúp sống lịch sự và tôn trọng người khác. Vì thế, tôi rất quý trọng truyền thống này. Thật là một điều thích thú để đi ăn ở McDonald (phổ biến hơn cả KFC ở Vietnam) rồi bạn sẽ có người đến cúi chào đưa thức ăn cho bạn. Đó là một cảm nghiệm tuyệt vời! Thật chu đáo. Không phải vì tôi thích có người cúi đầu chào tôi nhưng chỉ đơn giản là người Nhật có các cách thức thể hiện sự tôn trọng. Họ không làm vậy vì công việc đòi hỏi, nhưng đó là cơ hội để phục vụ người khác một cách trung thực.
Chín tháng sau khi tôi đến Nhật Bản, một gia đình [người Mỹ] cũng vừa đến đó. Tôi từ Tokyo chuyển qua Osaka và trở thành bạn của người chồng trong gia đình ấy. Sau khi quen biết anh ấy một năm, cô em của anh ấy lại là người đồng tính nữ và không phải là một Kitô hữu, tôi quan sát rất kỹ lưỡng cách anh ấy nói về người em của mình, cách anh đối xử với cô ấy và tôi hết sức ngạc nhiên bởi tình yêu thương anh ấy dành cho người em. Cô ấy biết người anh của mình yêu mến mình rất nhiều và họ biết dù họ không đồng ý với nhau, vẫn có sự nối kết, một tình yêu mến thực sự chân thành giữa họ.
Vì vậy sau một năm quen biết anh, tôi cảm thấy an toàn để trò chuyện, tâm sự với anh ấy. Mặc dầu anh là một người rất hòa nhã và khoan dung, anh ấy vẫn không biết điều gì tôi cần và tôi cũng không biết. Tôi nhớ tôi đã kể với anh điều tôi biết tôi cần hay tôi đã nghĩ rằng tôi cần.
Và đây là điểm trọng yếu tôi muốn diễn tả.
Trong suốt quãng thời gian còn lại của tôi ở Nhật Bản, cho tới khi tôi biết rằng tôi cũng có thể bày tỏ về mình trong cảm giác an toàn với người bạn cùng phòng vì một trong những người bạn của anh ta có nói “Anh này đã giúp họvượt qua vấn đề của họ.” Tôi biết được điều này vì chúng tôi đã là bạn hữu với nhau trên những phương diện khác. Ngay sau khi tôi biết được anh ấy là người tôi có thể an toàn để trò chuyện, tôi bộc lộ về mình cho anh và đó là một điều rất tuyệt vời. Tôi đã không thể từ Nhật Bản trở về Mỹ mà còn sống sót nếu không có anh ấy. Vì mọi việc đã đi đến một thời điểm khá tuyệt vọng.
Khoảng đúng một năm sau khi trở về Mỹ, tôi tìm được các nhóm hỗ trợ và đó là nơi mà sự biến đổi nội tâm thực sự bắt đầu xảy ra.
Tôi không phủ nhận việc tôi bị quyến rũ bởi người đồng giới; tôi không từ chối những cảm xúc của tôi. Nhưng tôi không cần phải đeo đuổi mọi quyến rũ và cảm xúc. Các niềm tin tôn giáo cũng là một phần của con người tôi. Nhưng gần hơn nữa, khi tôi bắt đầu cảm nghiệm sự thay đổi nội tâm, một phần của nền tảng trong con người tôi, tôi là ai, tôi là một người nam. Và khi tôi bước vào quá trình nhận ra bản sắc nam tính của tôi, mỗi ngày một hơn, tôn giáo lùi vào phía sau trong tiến trình này. Nam tính chính là nhân dạng của tôi. Tôi là một người nam. Tôi cảm thấy mình to lớn hơn và tốt hơn, khỏe mạnh hơn và xác thực hơn bao giờ hết trong đời tôi.
Tôi cảm nhận được rằng [những quyến rũ, những cảm xúc] không phải là điều mà dựa trên đó chúng ta căn cứ toàn bộ sự tồn tại của chúng ta hay ý nghĩa của cuộc sống của sự tồn tại. Đối với tôi, [ý nghĩa, nền tảng của sự tồn tại của tôi] đã thay đổi. Tôi không thể nói “Ồ, sự việc đã đảo ngược 100% hay điều tương tự”. Nhưng đã có những thay đổi thực sự trong tôi. Tôi ngạc nhiên bởi những thay đổi xảy ra nơi tôi.
Tôi nghĩ chúng ta có sự lựa chọn để suy nghĩ rằng chúng ta thật sự có thể chọn để hiểu thấu những quyến rũ này hay không. Và sự tự do mà con người chúng ta có là tự do lựa chọn chúng ta là ai, cách chúng ta sống rồi chúng ta có thể tiếp tục lựa chọn theo hướng ấy. Chúng ta không cần phải bị điều khiển bởi những thôi thúc, chúng ta không cần phải bị điều khiển bởi những thèm khát. Thúc đẩy và thèm khát không phải là định nghĩa về một con người.
Khi những điều xa lạ này [quyến rũ và cảm xúc] trở nên ít đi, sự sợ hãi sẽ giảm dần và nhận thức này ngày càng tăng “đây thực sự là một phần kinh nghiệm sống của con người.” Và đó không là điều để phải sợ. Đó là điều mà người ta gặp phải, điều mà nhiều người phải đối mặt trong quá trình sống hằng ngày.
Tôi nghĩ rất quan trọng để nhận trị liệu về việc này [cảm giác bị quyến rũ bởi người đồng tính] cho những thiếu niên [dưới 18 tuổi] vì sẽ có nhiều người nam khác như tôi đã trải qua kinh nghiệm này khi còn trong tuổi teen và cảm thấy mình không có nơi nương tựa. Tôi đã không thể thừa nhận điều này [bị quyến rũ bởi người đồng giới]. Tôi không thể làm điều đó…Bị quyến rũ bởi người nam là điều không thể trong khu vực rất truyền thống nơi tôi lớn lên.. Nhưng giữ kín điều ấy trong lòng là điều không lành mạnh.
Những người có cảm nghiệm này cần có nơi để được hiểu và nương tựa. Tôi đã trải qua một vài kinh nghiệm trong trị liệu khi những nhà tâm lý rất mực ép buộc nói rằng “Đúng, bạn là người đồng tính và bạn chỉ cần sống với thực tại ấy.” Tôi không nghĩ điều ấy là đúng.
Một điều quan trọng là các nhà trị liệu này có sẵn sàng để cho các em dưới 18 tuổi được tự do để tìm hiểu về tính dục của họ cho chính họ mà không bị áp lực để nhận lấy trọn vẹn một nhận dạng chỉ dựa trên những thúc giục họ có, hay những phản ứng sinh học nhất định của họ. Họ không nên bị phân loại để thuộc về một loại người hoàn toàn khi mà họ bị đòi hỏi phải đi theo một lối sống hay họ được chỉ dạy “Bạn phải sống theo cách này để được gọi là trung thực.” Xã hội không thể đưa ra mệnh lệnh này; chính quyền không có quyền nói điều này với bất cứ ai. Có rất nhiều mâu thuẫn, giằng co nội tâm xảy đến với bất cứ ai trải nghiệm quyến rũ và thôi thúc này.
Hãy đến với người ấy trong hoàn cảnh của họ. Đừng nói với họ “tôi sẽ giúp đỡ bạn, tôi có thể thay đổi bạn.” Đừng làm điều đó. Hãy là người thanh lịch, chỉ cần có sự tử tế. Hãy tìm hiểu biết họ và thực sự yêu thương họ như họ là lúc này và tỏ lộ những điều này để họ cảm nhận được nó.
Tôi là Aaron Bitzer và dựa trên những kinh nghiệm tôi có về chính mình, tôi tin chắc rằng mọi người có thể thay đổi.
Leave a Reply