Khi tôi mười bảy tuổi, tôi ở nhà một mình, tôi trệt trên sàn nhà bếp rên khóc. Tôi cảm thấy mình không có giá trị và bị đè nặng bởi tội lỗi của tôi và tội xúc phạm đến tôi của những người khác, Tôi thắc mắc: “Sẽ ra sao nếu tôi chết quách đi? Tôi cảm thấy như thể đó là điều mọi người muốn nó xảy ra. Cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn nếu tôi chết đi. Chả ai nhớ đến tôi hết”.
Tôi nắm lấy dây thánh giá quanh cố để kéo cho nó đứt đi. Tôi lưỡng lự, biết rằng nếu tôi lấy thánh giá khỏi tôi, tôi sẽ làm điều gì đó tệ hại. Tôi ngấp nghé bên bờ của vực đầu phục trước sức mạnh những tổn thương, cảm thấy như thể chúng đang kéo tôi vào một hố đen. Trong sự cô đơn sâu thẳm của mình, tôi cảm thấy có tiếng nói bên trong bảo tôi dừng lại. Tôi thả lỏng dây thánh giá ra và bắt đầu khóc nức nở.
Trong từng khoảnh khắc, chúng ta phải quyết định tiến lên hay lùi lại. Nó có thể không luôn mang kịch tính như vậy, nhưng cũng không kém phần quan trọng. Khi chúng ta nói: “Tôi không thể” thực sự là chúng ta đang cố gắng tránh né ý định của chúng ta: “Tôi sẽ không làm điều đó”. Câu hỏi không bao giờ là “tôi có thể” ngược lại với “tôi không thể”. Mà luôn là: “Tôi sẽ làm” và “tôi sẽ không làm”. Vì vậy, đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng chọn lựa của bạn.
Leave a Reply