Phụ nữ thường có lý do mạnh mẽ để giữ bí mật. Nếu bạn bị phản bội, lạm dụng, hãm hiếp, ấu dâm hay phá thai, bạn có thể nghĩ: “Không ai có thể biết được. Nếu tôi nói với bất cứ ai, vấn đề sẽ rắc rối hơn nữa. Họ sẽ không bao giờ nhìn tôi như cũ. Nói ra chẳng có lợi gì.” Một người phụ nữ như vậy có thể sợ bị trả thù hoặc sợ bị xấu hổ. Cô ấy có thể muốn bám lấy lớp ngụy trang của mình để cô có thể duy trì cách người khác nhìn nhận cô ấy. Nếu cô ấy bị lạm dụng bởi ai đó trong gia đình mình, cô ấy có thể lo sợ sự hỗn loạn sẽ xảy ra nếu sự thật được tiết lộ.
Nhưng bất chấp tất cả những lo lắng này, không những bạn có thể nói với ai đó những gì đã xảy ra, mà bạn còn phải làm việc đó. Trái tim của bạn không bao giờ được tạo ra để gánh vác gánh nặng này một mình và sự chữa lành của bạn quan trọng hơn nhiều so với danh tiếng của bất kỳ ai khác.
Đừng che giấu quá khứ vì sợ mình sẽ là gánh nặng cho người khác. Bạn không cần phải che giấu sự thật hoặc xin lỗi khi cần giúp đỡ. Khi một số phụ nữ không bao giờ muốn nói “xin lỗi”, những người khác dường như nghiện xin lỗi. Nhưng không phải vì họ thực sự hối lỗi mà vì họ muốn tự an tâm mình rằng họ không là gánh nặng cho người khác. Họ cho rằng, “Không ai muốn dính dáng với tôi. Tại sao họ muốn dính dáng với tôi chứ?”
Thật dễ hiểu tại sao ai đó đã từng bị tổn thương sâu sắc lại cảm thấy như thế. Nếu ai đó không để ý tới họ, họ sẽ cho là họ không đáng được quan tâm. Cũng như họ giả vờ không muốn lòng trắc ẩn, thì việc họ từ chối giơ tay đón nhận nó, thực chất, là một tiếng gào xin được thương xót. Họ muốn ai đó đập tan nội tâm đã bị băng phong của họ.
Nếu bạn cũng lâm vào cảnh ngộ này, thì hãy dừng lại. Khi ta thiếu dũng khí và sự khiêm hạ để tìm kiếm trợ giúp, ta thường giả vờ như thể sự chịu cay đắng trong âm thầm của ta là vì ta quan tâm, sợ làm mất thời gian và công sức của người khác. Không phải thế. Khi người mà bạn yêu mến chịu đau khổ, bạn có coi họ là gánh nặng không? Tương tự, những ai yêu mến bạn thì muốn giúp bạn được “hoàn sinh”. Nhưng nếu bạn che giấu vết thương của mình thì họ không thể làm gì được. Hãy buông đi nỗi sợ hãi, và nhớ rằng cảm giác được “hoàn sinh” thì quan trọng hơn là bám víu vào hình dáng đẹp đẽ bên ngoài.
Nếu bạn sợ rằng nói ra sự thật sẽ đem đến nguy hiểm cho sự an toàn cá nhân, thì hãy cẩn thận mà chọn nên nói cho ai trước hết. Bạn hãy đảm bảo rằng đó là người sẽ mang lại cho bạn sự an toàn cần thiết. Khi làm một điều gì đúng đắn thì bạn không nên sợ hãi. Ngoài ra, ai mà biết được người nào sẽ ra mặt bảo vệ bạn trong tương lai, nếu bạn đem sự thật ra ánh sáng lúc này?
Khi ta chôn kín vết thương của mình, quá khứ sẽ tiếp tục dày vò ta. Ta sẽ cảm thấy một cuộc chiến liên tục giữa con người ta đã trở thành và con người ta muốn trở thành. Nhưng đây là khoảnh khắc then chốt trong quá trình chữa lành của bạn. Đây là trận chiến mà không ai sẽ chiến đấu thay mặt bạn được. Đừng sợ hãi. Bạn mạnh mẽ hơn bạn tưởng. Nếu bạn cần thêm một chút động lực, hãy xem xét điều này: tôi từng tin rằng nếu tôi cứ im lặng về việc tôi từng bị lạm dụng, thì tức là tôi đang bảo vệ chính mình. Nhưng sự im lặng của tôi thực chất chỉ đang bảo vệ kẻ đã lạm dụng tôi.
Trong những giờ phút khó khăn như thế này, đừng ngần ngại cầu xin Thiên Chúa giúp đỡ. Hãy cầu xin cho ơn sức mạnh. Người luôn đón nhận bạn như bạn là. Tình huống của bạn có tệ tới mức nào không quan trọng, Thiên Chúa thì cao cả vượt trên mọi sự. Người là Đấng duy nhất có thể hoàn tác những gì đã xảy ra, và duy chỉ nơi Người chúng ta mới tìm thấy được sự trọn vẹn và giải thoát.
Leave a Reply