Một chiều nọ, trong lúc tôi đang xem qua danh sách các món đồ uống trong một tiệm cà phê, mắt tôi hướng về một cô gái rất xinh, nhưng có cánh tay gầy guộc, chỉ tầm độ tuổi học đại học, đang đứng sau quầy. Cánh tay trắng ngần của cô ấy mang đầy sẹo lồi, màu hồng nhạt, từ những vết cắt. Khi đang lái xe đi, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra câu chuyện đằng sau sự tả tơi ấy. Nếu cô ấy mặc áo dài tay, có lẽ tôi đã cho rằng cuộc đời cô cũng đẹp như nụ cười cô vậy.
Trong khi một số người phụ nữ tự gây thương tổn cho bản thân để đối phó với vết thương nội tâm, nhưng tôi lại có vấn đề trái ngược. Tôi cho rằng tôi đáng bị đánh và đáng bị bạn trai tôi xúc phạm. Tôi tự nghĩ với bản thân rằng “mình đáng lẽ ra không nên chất vấn anh ấy. Nếu anh ấy đối xử tồi với mình, thì đó là do lỗi của mình. Sau tất cả, mình đã làm rất nhiều điều tệ hại trong đời, do đó đây là nghiệp mình phải trả. Mình đã tự chuốc lấy những điều này vào thân. Mình không đáng được hưởng những thứ tốt đẹp hơn. Một số cô gái khác có lẽ đáng được trân trọng, nhưng không phải mình. Không phải sau những điều mình đã làm. Mình đáng chịu đau thương”.
Tự bản chất, tôi đã phản bội chính mình. Tôi ghét chính con người mà tôi đã trở thành, tôi cũng ghét luôn những vết thương mà tôi đã cho phép chúng biểu lộ sự gớm ghiếc chính bản thân mình. Tôi nhận ra rằng đó là cái giá tôi cần phải trả. Khi chúng ta tự làm tổn thương bản thân, hoặc để cho bản thân bị thương tổn, điều đó luôn là sự tự đày đọa bản thân mình. Đó là công lý giả tạo.
Điều chúng ta xứng đáng có được là lòng nhân, nhưng chúng ta thường nghĩ cách sai lầm rằng lòng nhân từ là thứ gì đó phải tìm kiếm mới có. Đây là tận căn của sự dối trá. Lòng thương xót không thể được tìm kiếm. Trái lại nó được trao ban. Nhưng bạn phải chọn lựa để nhận lấy nó. Dù cho những vết sẹo của bạn là từ vết thương ngoài da hay trong tâm hồn, bạn không xứng phải chịu lấy chúng. Hãy nhìn chúng trong một tâm thái mới. Như một người nữ đã viết cho chúng tôi rằng “những vết sẹo của tôi đôi lúc vẫn làm tôi sợ hãi, nhưng tôi đang học cách xem chúng như lời nhắc nhở rằng tôi đã đi được bao xa, hơn là xem chúng như bóng ma ám ảnh đêm ngày”.
Leave a Reply