Sau khi thú nhận bản thân mình không ổn và nỗi đau dằn vặt tôi, tôi đã hiểu ra tôi cần phải làm gì. Nhưng vì nỗi đau của tôi quá sâu sắc, nên tôi cho rằng cách tốt nhất để giải quyết chúng là tự mình giải quyết mọi việc.
Bước đầu tiên tôi thực hiện để “đương đầu với nó” là tự cô lập bản thân và đóng cửa với thế giới bên ngoài. Nhưng, điều này chỉ làm cho tôi yếu hơn. Tôi cảm thấy như mình bị nhốt chung với ma quỷ trong một căn phòng, bị giam cầm trong phòng biệt giam không có gì ngoài những suy nghĩ tiêu cực và cảm giác xấu hổ. Những bí mật của tôi điều khiển tôi và tôi trở thành con tin cho chính bản thân mình.
Khi phụ nữ trải qua cảm giác cô đơn gặm nhấm này, đôi khi họ trốn tránh trong các mối quan hệ gần như không có thật, đắm chìm trong những cuộc trò chuyện trực tuyến và những tưởng tượng kỹ thuật số, cho rằng điều này sẽ an toàn hơn. Nhưng những “mối quan hệ” như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, bởi vì nó giống như mong đợi tình cảm từ một bóng ma.
Tôi biết cô lập bản thân không hề có tác dụng, nên tôi đã bước ra khỏi đó. Như Thánh Phanxicô Assisi đã nhận xét: “Khi tâm hồn vướng vào rắc rối, cô đơn và tối tăm, nó rất dễ dàng dễ dàng tìm đến sự thoải mái bên ngoài và những thú vui trống rỗng của thế giới này”.1 Trong lúc cô đơn, tôi dễ tìm đến chất gây nghiện, rượu chè và đàn ông. Nhưng mối quan hệ càng tồi tệ, tôi càng hút chích và rượu chè. Tôi cũng vướng vào chứng rối loạn ăn uống với mong muốn cố gắng kiểm soát cảm xúc. Nhưng tôi cũng chẳng đối mặt được những tổn thương thông qua những cách tự chữa lành bản thân. Tôi chỉ chọn những thứ độc hại khác nhau để che phủ vết thương của mình. Bởi vì rút lui, chấm dứt mối quan hệ và lạm dụng thực tại làm tổn thương lan rộng ra thêm, tôi nhìn về một hướng nào đó bất định.
Vì những lạm dụng từ bố và bạn trai mà tôi đã trải qua, tôi cảm thấy cơn giận dữ dồn nén trong mình, tôi biết mình cần một lối thoát. Tôi bắt đầu giải tỏa sự giận dữ bằng cách tập đánh võ. Ít nhất, nó không có hại nhưng cho dù tôi có cố gắng tập đấm và đá đến mức nào đi nữa, tôi vẫn không thể đối mặt với vấn đề được.
Bất kể bạn đã trải qua điều gì, bạn có thể đối mặt với nó, nhưng đây là câu hỏi: Có phải bạn thực sự đang đối mặt với nó? Hay bạn đang từ chối việc đối mặt với tổn thương bằng cách che giấu nó? Để đối mặt với nó, bạn cần từ chối sự cô lập và mọi sự an ủi giả dối. Sau tất cả những gì bạn đã trải qua, bạn xứng đáng được an ủi đúng đắn.
1 St. Francis of Assisi, as quoted in Johannes Jörgensen, Saint Francis of Assisi: A Biography, trans. T. O’Conor Sloane (New York: Longmans, Green, and Co., 1912), 289.
Leave a Reply