Lớn lên, tôi nhớ là đã từng ôm chầm lấy ông tôi và tựa đầu mình vào ngực ông, khi chúng tôi đang nằm trên ghế sofa, coi phim ma cùng nhau. Bởi vì tôi chưa từng có một mối tương quan thật sự với cha tôi, cho nên ông tôi đã trám vào lỗ hổng đời tôi bằng sự hiện diện dịu ngọt của ông. Thật không may, lòng tin nhỏ bé tôi có nơi đàn ông đã tan vỡ vào năm tôi 11 tuổi, khi biết rằng ông đang giấu bà tôi mà ngoại tình. Lòng tôi buồn thảm vì thấy bà khóc thảm thiết khi ông bước đi khỏi đời bà.
Lớn lên, tôi đã nghĩ ly dị là điều không thể tránh. Ba mẹ tôi ly dị, trong số sáu người cô chú của tôi, thì đã có năm người ly dị. Những vết thương của sự bội tín, nghiện ngập và lạm dụng hoàn toàn có thể thấy được nơi pha giả nhà tôi. Tôi đã học được từ những đau thương ấy rằng tình yêu không thể dài lâu, và chỉ có một con ngốc mới đặt hy vọng của nó vào tình yêu. Thay vào đó, người nữ nên tự xây một bức tường bao quanh trái tim cô ấy, và không tin một ai trừ bản thân mình. Một mình cô là đủ và hãy nhớ rằng cho đi thân xác thì được, nhưng làm gì thì làm, đừng bao giờ trao ban trái tim cho ai khác.
Thật tôi chẳng thể nhận ra rằng trong lúc đang nỗ lực giải thoát bản thân khỏi rủi ro bị phản bội và tan nát con tim, tôi đã trở thành tù nhân của chính sự sợ hãi nơi mình. Bức tường kiên cố tôi dựng nên để bảo vệ trái tim mình thì chỉ khiến người ta không thể yêu tôi được. Tôi đã không xây một pháo đài, nhưng là một nhà tù cho bản thân.
Trước khi gặp chồng tôi, tôi đã rất hoài nghi và sợ yêu, đến nỗi tôi triệt tiêu ngay lập tức khả năng anh ấy sẽ chung tình với tôi. Tôi đã nghĩ “điều đó sẽ không xảy ra, và nếu có xảy ra, thì sẽ chẳng kéo dài bao lâu. Đừng trao trái tim mày cho anh ta, mày sẽ phải trả giá cho chuyện đó vì mày đã ngu dại và khờ khạo đến độ khiến cho bản thân bị tổn thương”. Và trong lúc tình bạn của chúng tôi tiếp diễn, tôi nhận ra rằng lá chắn cảm xúc mà tôi đang bám lấy cũng đã chắn tôi khỏi niềm hoan lạc.
Tôi phải đối mặt với một quyết định: tôi có nên để cho sự tan vỡ nơi phả hệ nhà tôi thống trị định mệnh đời mình, hay là tôi sẽ kiến tạo một di sản mới? Liệu tôi thích sự khả đoán của việc cảm thấy an toàn hơn là cơ hội được yêu? Và khi đang vật lộn với tình huống tiến thoái lưỡng nan này, tôi đã chấp nhận rằng không ai có thể giúp tôi đưa ra lựa chọn. Bức tường ấy sẽ không sụp đổ sau một đêm, và dù đã kết hôn cả một thập kỷ rồi, tôi vẫn còn đang thực hiện nhiều cách để tháo dỡ bức tường đó. Nhưng giờ đây tôi biết rằng ai nói tình yêu chẳng thể dài lâu là không đúng. Thực ra, thứ duy nhất có thể kéo dài chính là tình yêu.
Leave a Reply