Khi Megan 14 tuổi, cha mẹ đưa cô đến trung tâm mua sắm để mua cho cô một chiếc nhẫn trinh tiết. Ý tưởng – và đồ trang sức – không hề áp đặt lên cô. Mà thực tế, cô đã yêu quý ý tưởng chờ đợi đến kết hôn và trao món quà trinh tiết cho chồng mình trong đêm tân hôn.
Tuy nhiên, khi nhiều năm trôi qua, lòng quyết tâm của cô ngày càng yếu đi và quan niệm về sự lãng mạn này cũng phai nhạt dần. Khi là học sinh trung học, cô nhận ra gần như tất cả bạn bè của cô đều đã quan hệ tình dục. Rồi sau đó, cô đã gặp một đàn anh tên Josh thông qua một người bạn chung, và họ đã tâm đầu ý hợp với nhau ngay từ đầu. Bởi bạn bè của cô thường xuyên ở trong các mối quan hệ nên cô cảm thấy mình đang bỏ lỡ điều gì đó. Cô ngồi vào bàn ăn trưa với mọi người, nghe họ nói về tất cả các bộ phim truyền hình và những câu chuyện phiếm, cô cảm thấy mình không có điều gì để nói.
Mối quan hệ của cô với Josh đã phát triển về mặt thể xác trước khi nó trở thành một mối quan hệ tình cảm, nhưng Megan dường như không bận tâm. Như bất kỳ cô gái nào, đôi khi cô ấy đặt câu hỏi về sức hấp dẫn của mình. Nhưng khi cô và Josh gần gũi nhau, tất cả những câu hỏi này đều tan biến. Cô đến nhà thờ và tự cho mình là người dè dặt hơn so với những người bạn của cô. Không giống với một số bạn bè, cô không bao giờ nghĩ đến việc có tình một đêm hay đi ngay vào quan hệ tình dục. Cô biết rằng cô và Josh quan tâm đến nhau. Thời gian trôi qua, cả hai trở nên thân thiết hơn về mặt thể xác. Rồi một đêm, “điều đó” cũng đã xảy ra. Nó không được lên kế hoạch, nhưng “điều này lại dẫn đến điều khác”.
Khi đánh mất đi trinh tiết của mình, cô nhận ra đó không phải là một trải nghiệm lãng mạn và hạnh phúc như cô hằng mong đợi. Sự thiếu trưởng thành của Josh chỉ làm rõ về nhận thức muộn màng này. Cô nhớ lại:
Tôi đã mua một chiếc nhẫn và trong thâm tâm tôi biết đó là một thứ rất quan trọng. Sau lần đầu tiên, chúng tôi đã nằm với nhau và anh ấy nhìn vào chiếc nhẫn của tôi rồi nói, “Chà. Anh nghĩ là anh vừa làm cho ý tưởng đó tiêu tan rồi nhỉ”. Và anh ấy đã cười. Tôi đã rất đau lòng khi anh ấy nói điều đó bởi tôi nhận ra là anh ấy đã đúng. Anh ta đã bóp nát món quà của tôi. Thứ mà lẽ ra tôi hoàn toàn có thể kiểm soát, đã bị bóp chết chỉ vì cảm giác muốn được yêu. Tôi đã nghĩ tôi không còn hy vọng nào cả và tôi tiếp tục nói dối với mọi người rằng chúng tôi yêu nhau và đó mới là điều quan trọng. Tôi đã xem chiếc nhẫn như là một sự bảo vệ. Và tôi đã hình dung việc bố mẹ là tôi biết bảo vệ bản thân để có thể thoát khỏi cảm giác hối hận. Nhưng tôi không thể làm được, tôi không thể tha thứ cho bản thân mình và những cảm giác khủng khiếp đi kèm với nó. Tôi khóc rất nhiều cho cô bé năm xưa đã từng có một cuộc sống tuyệt vời.
Khi mối quan hệ này kết thúc và Josh lên đường vào đại học, Megan không biết phải làm gì với bản thân. Lúc còn bé, cô đã hình thành cho mình một khái niệm bình dị về đám cưới màu trắng cùng với đó là tuần trăng mật lãng mạn – nơi cô sẽ trao chiếc nhẫn trinh khiết của mình cho chú rể như một lời cam kết tình yêu không chia cắt. Nhưng rồi giờ đây, cô đang nhìn chàng trai mà cô trao trinh tiết bước ra khỏi cuộc đời mình. Anh ta đã ngủ với người khác trước đó, và có lẽ sẽ tiếp tục quá trình này ở trường đại học. Cô tự hỏi, “Có phải tôi chỉ là một lựa chọn đối với anh ta? Tôi không thể tin là tôi đã làm điều này. Tôi biết người ta thường hay nói rằng mọi người đều có cơ hội thứ hai, nhưng tôi thực sự không nghĩ mình xứng đáng có cơ hội thứ hai đó”.
Trong nhiều tháng, cô ấy còn khó chịu về bản thân hơn là khó chịu với Josh. Cô biết anh không ép cô làm điều gì. Anh ấy luôn đảm bảo sẽ đi theo tốc độ của cô ấy. Vậy mà giờ cô ở đây, chưa đầy một năm sau khi gặp anh, tự hỏi tại sao mọi thứ lại diễn ra nhanh chóng như vậy. Mối quan hệ đã cất cánh như tên lửa, và rớt xuống cũng nhanh như vậy. Bây giờ cô chỉ còn lại một mình, xem xét về đống đổ nát mà cô đã tạo ra.
Trở về chương 16 của Trang Mục lục
Leave a Reply