Jason Evert và Matt Fradd cùng viết Rèn luyện: 33 ngày hướng về tự do đối với khiêu dâm
Lời từ video:
Trong video có nói về phong trào thuốc đỏ. Đây là một vấn đề không dễ giải thích nhưng vài lời của Matt Fradd trong video có thể cho bạn vài ý tưởng: “Tôi phải làm gì đây? Kết hôn với một người phụ nữ để rồi cô ấy sẽ bỏ tôi, mang theo con cái và một nửa tài sản của tôi sao?” Anh sẽ phản hồi thế nào với người như vậy thế nào, thừa nhận cách họ phản ứng là phải lẽ ở một mức độ nào đó. Anh nghĩ gì thay vì chỉ đơn giản là kết án cộng đoàn thuốc đỏ?”
Jason: Điều quan trọng khi chúng ta thấy những biểu hiện cực đoan như các cô gái trẻ nhận mình là đồng tính nữ là không kết án nhưng cố gắng hiểu lý do tại sao họ phản ứng như vậy, và thừa nhận sự trung thực của nguyên nhân đưa đến phản ứng của họ.
Matt: Tôi muốn đưa ra một ví dụ khác, đó là phong trào thuốc đỏ. Tôi vừa có một người khách tuyệt vời trên chương trình, anh đã dấn thân sâu vào cộng đồng thuốc đỏ, sống lối sống ấy, được coi là một người đàn ông lý tưởng trong mắt cộng đồng đó, nhưng lại rơi vào nghiện ngập, rượu chè, tình dục và muốn tự tử. Anh ấy vừa trở về lại với đức tin Công giáo gần đây. Tôi không biết tên anh đọc như thế nào… nhưng anh là một người rất tuyệt vời. Buổi nói chuyện đó đã được tải lên youtube và mọi người có thể xem.
Nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là khi bạn muốn kết án những người trong phong trào thuốc đỏ, bạn phải thừa nhận lý do cho phản ứng của họ. Tôi nghĩ phản ứng của họ không phải luôn là vô lý: với vấn đề họ gặp phải họ sẽ kiểu, “Tôi phải làm gì đây? Kết hôn với một người phụ nữ để rồi cô ấy sẽ bỏ tôi, mang theo con cái và một nửa tài sản của tôi sao?” Anh sẽ phản hồi thế nào với người như vậy thế nào, thừa nhận cách họ phản ứng là phải lẽ ở một mức độ nào đó. Anh nghĩ gì thay vì chỉ đơn giản là kết án cộng đoàn thuốc đỏ?
Jason: Đúng vậy. Và sau câu chuyện đó là thu hút đồng tính nữ giới… Tôi nghĩ chúng ta cần thận trọng để không nói kiểu “À, bạn có những thu hút này, rõ ràng bạn từng bị lạm dụng hoặc có mối quan hệ không tốt với cha mình. Có nguyên nhân cho xu hướng của bạn và khi bạn tìm được nguyên nhân gốc, mọi thứ sẽ biến mất. Không phải vậy. Con người là một bí ẩn và đó là lý do tại sao chúng ta không thể áp dụng giải quyết đơn giản cho những vấn đề về chuyển giới hay các vấn đề khác như thế. Mỗi người có cuộc đời riêng của mình.
Nhưng về phong trào thuốc đỏ, tôi muốn nêu ra rằng khi chúng ta sống dưới động lực của sợ hãi của mình, chúng ta sẽ đưa ra những quyết định không hướng tới sự phát triển của con người. Một người thuộc phong trào thuộc đỏ có thể là một người đàn ông có vẻ không biết sợ hãi, nhưng trong thâm tâm, tôi nghĩ anh ta có những nỗi sợ thực sự: rằng anh ta sẽ không được công nhận là một người đàn ông, hoặc sẽ bị lợi dụng hoặc sẽ bị lừa gạt.
Vì hệ thống tòa án ly hôn đều có xu hướng đứng về phía phụ nữ chứ không phải đàn ông, và người ta cho rằng vấn đề là do việc kết hôn. Nhưng thực ra, có thể vấn đề là ở hệ thống tòa án ly hôn, hôn nhân như một thiết lập vẫn là điều đẹp đẽ. Đại đa số những người đã trải qua hôn nhân và ly hôn thường tái hôn trong vài năm. Nếu hôn nhân là một thể chế quá đỗi tệ hai, thì tại sao họ lại muốn quay lại với nó? Bởi vì đó là điều mà Chúa đã thiết kế cho chúng ta, vì “con người ở một mình thì không tốt.”
Điều tôi muốn đưa ra với cá nhân đó là hỏi “Bạn đang trốn tránh nỗi sợ nào? Bạn sống thoáng vì bạn sợ nếu cam kết với ai đó, bạn sẽ bị lợi dụng?” Nhiều người đàn ông đang chìm đắm trong ảo tưởng về tự do sai lệch: bạn không muốn có vợ vì đó là gánh nặng, không muốn có con vì sẽ bị ràng buộc, không muốn có gia đình vì đó là kết thúc của tự do.
Điều này đi ngược lại lời dạy của Giáo hội về tự do của con người, là một người chỉ thực sự tìm thấy chính mình khi trọn vẹn trao ban bản thân mình. Nếu bạn muốn tìm hiểu sâu hơn về tự do, hãy đọc những gì thánh GH Gioan Phaolô II đã viết trong cuốn “Tình yêu và Trách nhiệm.”
Trong đó ngài nói rằng tự do tồn tại để yêu thương, tự do tồn tại để hiến dâng. Nếu nó được coi trọng vì chính nó, nó sẽ bị thối rửa. Khi người ta nghĩ tôi rất là tự do, tôi không cần hiến dâng bản thân mình. Đó không phải là tự do trung thực mà là bị làm nô lệ cho cái tôi.
Trong cuộc sống, người đó có vẻ như muốn đi đâu, làm gì tùy ý, không bị trách nhiệm ràng buộc. Nhưng người đó không phải là người tự do, nhưng bị giam cầm trong sự ích kỷ của bản thân. Anh không trao ban bản thân cho phụ nữ hay cho Chúa, anh chỉ sống cho chính mình thôi.
Matt: Điều đó đúng. Tôi thích câu nói của anh và tôi đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, rằng những thứ như phim khiêu dâm làm mất đi nam tính của một người đàn ông. Anh có thể nói thêm về điều đó không?
Jason: Được. Khi bạn nghĩ về nam tính, nó là sống theo gương của Chúa Kitô bị đóng đinh. Nhưng điều mà phim khiêu dâm làm là thay vì chế ngự bản thân vì lợi ích của người phụ nữ, bạn chinh phục người phụ nữ chỉ vì lợi ích của mình. Đó là một sự đảo ngược của cây thánh giá ; thay vì “đây là thân thể tôi trao cho bạn,” nó trở thành “đây là thân thể bạn bị tôi chiếm đoạt.” Nó là một sự đảo ngược của Thánh lễ ở một khía cạnh nào đó. Khả năng yêu thương của bạn vì thế bị teo lại.
Matt: Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó như vậy, rằng phim khiêu dâm cách nào đó, là hành động chống lại Thánh lễ. Wow!
Jason: Tương tự với ý thức hệ về giới tính, “đây là thân thể tôi”; về phá thai “đây là thân thể tôi.” Thật đáng kinh ngạc khi thấy những sự này đi ngược lại bản chất tự hiến của Thánh lễ.
Với phim khiêu dâm, tôi từng gặp khó khăn về nó khi lớn lên, nó có ở khắp mọi nơi. Một người trong trường trung học của tôi phát tài liệu khiêu dâm từ tủ đồ của mình cho bất kỳ ai bỏ phiếu cho cậu ấy làm phó chủ tịch lớp. Anh ấy đứng ở hành lang nói “bầu cho Travis.” Tôi không biết, có lẽ giờ cậu ấy đang làm việc ở Quốc hội rồi. Nhưng nội dung khiêu dâm, đi đâu cũng thấy.
Tôi không nhận ra là bằng cách xem những thứ này, tôi đang đeo “kính khiêu dâm” và tôi không biết cách nhìn người phụ nữ ngoài lăng kính dục vọng. Người ta bắt đầu đánh giá giá trị của người phụ nữ dựa trên độ dục vọng mà cô ấy tạo ra trong họ. Nếu tôi không cảm thấy ham muốn với ai đó, tôi sẽ không quan tâm đến người đó. Còn bạn, tôi sẽ đối xử khác với bạn. Tôi đã trở thành một người thiển cận chừng nào!
Và tôi đã cần nhiều năm để xóa bỏ những điều đó. Cuối cùng tôi đã xóa bỏ được. Nhưng Chúa có thể chữa lành, có thể phục hồi những năm tháng đã bị châu chấu ăn mất.
Và đúng, khả năng yêu thương của đàn ông chúng ta đã bị cướp đi. Tôi đã từng nghe các nữ sinh trung học nói rằng, “Jason, tôi phát hiện ra bố mình xem phim khiêu dâm, tôi từng ngưỡng mộ bố tôi, nhưng giờ tôi không thể nhìn ông nữa. Tôi nghĩ ông là người đàn ông tốt hơn thế.” Hoặc “Jason, bố tôi dâm ô về những cô gái hơn tôi 2 tuổi trong khi mẹ tôi ngủ ở phòng bên cạnh và sau đó ông ấy xóa lịch sử internet, nghĩ rằng chúng tôi không biết. Ông hôn mẹ tôi trước khi đi làm.” Cố ấy nói nó làm tôi rất không ổn. Tôi thật căm ghét người đàn ông đó.
Tôi nói với các chàng trai trung học, đại học rằng: “Đó không phải là người các bạn muốn trở thành. Bạn không muốn trở thành ông bố nghiện phim khiêu dâm lúc 30 tuổi, người phải sập màn hình máy laptop khi con gái 5 tuổi bước vào phòng vì bé không thể nhìn thấy điều bố đang nhìn.” Đó không phải là người đàn ông chúng ta muốn trở thành. Suy cho cùng, không ai thực sự muốn xem phim khiêu dâm.
Tôi nhớ đã đọc một cuốn sách về một người đàn ông Kitô giáo hoàn toàn bị nghiện phim khiêu dâm, mại dâm, câu lạc bộ thoát y, thủ dâm… Cuối cùng, anh thú nhận với một người bạn khác trong giáo xứ Tin Lành của mình. Người kia là một người kính sợ Chúa. Khi anh ta kể, người đàn ông ấy nói, “Điều anh muốn làm thực sự là xem phim khiêu dâm và thủ dâm, vậy thì hãy cứ làm đi.” Anh ấy nổi giận và nói: “Không, không.” Người bạn anh ấy tiếp tục nhấn mạnh: “Nếu điều anh muốn thực sự làm là xem phim khiêu dâm và thủ dâm, vậy hãy cứ làm đi.” Anh tức giận, đập mạnh trên bạn và nói, “Không. Đó không phải là điều tôi muốn làm.” Người kia đáp lại: “Chính xác.” Đối với anh ấy, đó là một bước ngoặt. Tôi không hư hỏng hoàn toàn, tôi khao khát một tình yêu thuần khiết, chỉ là tôi đang say mê với phiên bản giả mạo. Có lẽ trong tôi vẫn còn điều gì đó tốt đẹp, không hoàn toàn hư nát.” Do đó, tôi nghĩ chúng ta cần khai thác điều tốt đẹp đó.
Như Thánh Gioan Phaolô II chỉ ra trong cuốn sách “Tình Yêu và Trách nhiệm,” bạn cần học biết rằng mình có khả năng kiểm soát thân thể mình trong mọi tình huống.
Nếu bạn ngồi trong thư viện với tư cách là sinh viên, lướt qua những nội dung không đứng đắn trên Instagram và rồi cô gái mà bạn chú ý suốt kỳ học đi ngang qua và sẽ nhìn thấy những gì bạn đang xem trên màn hình. Bạn sẽ làm gì? Có phải: “Ồ, tôi không thể ngừng việc này…” Không, bạn sẽ đổi màn hình kiểu tôi đang xem file pdf để học nhi khoa hoặc ung thư học và để cô ấy thấy điều đó.
Tại sao bạn có sự tự chủ tức thì như vậy? Bởi vì có một mong muốn lớn hơn là dục vọng. Đó là khao khát yêu thương. Sự xấu hổ, sợ hãi, tội lỗi không thể vượt thắng dục vọng, nhưng chỉ có tình yêu mới có khả năng.
Matt: Khi tôi diễn thuyết về phim khiêu dâm, tôi luôn muốn chế giễu phim khiêu dâm, vì có nhiều điều để nói về nó. Nhưng đồng thời cũng muốn nâng đỡ những người đàn ông đang gặp khó khăn với nó. Bạn không muốn trộn lẫn những điều đó, vì khi chỉ trích phim khiêu dâm, một hành vi đáng xấu hổ, bạn không muốn làm xấu hổ những cá nhân đã lớn lên trong môi trường này.
Tôi nghĩ nếu các giáo phụ có iPhone, họ có thể sẽ nói về những lần tái phạm của họ với nội dung khiêu dâm. Không phải tất cả các giáo phụ, nhưng có thể một số trong họ sẽ như vậy. Nếu người ta sống vào thế kỷ 15 và muốn sống trụy lạc, người ta phải trải qua rất nhiều nỗ lực. Nhưng bây giờ, chỉ cần một chiếc điện thoại trong túi là bạn có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh phụ nữ trần truồng hơn tất cả những người đàn ông thời trước ngay cả gặp trong suốt đời họ.
Jason: Cả hàng trăm kiếp người.
Matt: Vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là chúng ta phải làm hai việc: lên án phim khiêu dâm vì nó rất là độc dữ, đồng thời cảm thông cho lý do mà đàn ông và phụ nữ có thể sa ngã trong lãnh vực này, khi họ đã lớn lên trong môi trường này và khi nó dễ tiếp cận đến mức kinh khủng. Lời khuyên của bạn cho người đàn ông đang gặp khó khăn với điều này là gì? Những người nói, “Tôi đồng ý với anh, tôi không muốn xem nó và cảm thấy xấu hổ về nó, nhưng làm sao tôi có thể bắt đầu thoát ra khỏi đó?”
Jason: Tôi nhớ người đàn ông đến gặp anh từ nhiều năm trước và nói, “Matt, tôi đã thử mọi cách để thoát khỏi khiêu dâm và cả những phần mềm ngăn cản… Và anh là người đầu tiên tôi nói về điều này. Nếu tôi là người đầu tiên anh tỏ lộ về điều này, thì rõ ràng anh chưa bao giờ thực hiện điều quan trọng nhất này là bày tỏ trách nhiệm cho hành động của mình với người khác. Đây là yếu tố rất quan trọng. Thay vì tự mình kiểu ‘Anh hùng đơn độc,’ một mình đối đầu với ma quỷ.”
Khi chúng ta nhìn vào những thực tập tâm linh của Thánh Y-Nhã, ngài nói về cách ma quỷ hành động. Ngài nói rằng, cách nào đó, ma quỷ hoạt động như một tình nhân giả dối, bao lâu việc ngoại tình vẫn được che giấu, thì cuộc tình bất chính vẫn có thể tiếp tục mãi mãi. Nhưng khi có người nhìn thấy sự ngoại tình đó, thì mọi thứ đều sụp đổ.
Cũng vậy, khi chúng ta đưa ma quỷ ra ánh sáng. Có một vị thánh nói, “Một khi tội lỗi được đưa ra ánh sáng, ta đã thắng nửa trận.” Vì vậy, chúng ta phải đưa nó ra ánh sáng, bày tỏ trách nhiệm về tội của mình với ai đó, có tình anh em hỗ trợ, dù là cha mẹ, một người hướng dẫn, hoặc một linh mục quen biết bạn.
Đừng đi “nhảy giáo xứ” vì linh mục đó sẽ không biết điều dẫn bạn đến việc phạm tội. Với linh mục biết bạn, họ sẽ nói, “Ồ, chúng ta đã thử làm việc này nhưng đã thất bại. Hãy thử điều này và họ có thể đồng hành với bạn.”
Chẳng hạn như lúc nào bạn phạm tội? Có phải là khi bạn buồn chán, cô đơn, giận dữ, căng thẳng hay mệt mỏi không? Đúng rồi, tôi cô đơn và buồn chán sau khi tan học lúc 3 giờ chiều và sau đó tôi lại làm mấy chuyện đó. Vậy thì, đây là những tình trạng thất vọng chính đáng, cần có sự an ủi chính đáng.
Và khi bạn ở trong tình trạng thất vọng, đó là dấu chỉ về độ trưởng thành về mặt cảm xúc của bạn khi bạn chọn làm gì để vượt qua nó. Nếu tôi cô đơn, tôi sẽ xem phim khiêu dâm hay gọi cho một người bạn? Tôi buồn chán, tôi sẽ chơi bóng rổ hay xem phim khiêu dâm? Đó là một chỉ số của sự trưởng thành về mặt cảm xúc của bạn.
Matt: Đúng vậy. Lúc này, tôi bị chấn thương khuỷu tay nên không chơi gôn được. Vì một lý do nào đó tôi không biết, và tôi phải cẩn thận hơn khi đến phòng tập. Tôi nghĩ đây là một ví dụ tương đương. Tôi biết rằng có gì đó không ổn ngay bây giờ, vì vậy tôi phải nhẹ nhàng với bản thân hơn. Tương tự như vậy, nếu tôi ở trong thời điểm thất vọng, đó nên là dấu hiệu để tôi biết rằng tôi dễ sa ngã hơn, vì vậy tôi phải có hành động phù hợp.
Jason: Đúng vậy. Thần khí chính yếu ma quỷ muốn chúng ta gặp phải là sự nản lòng khi chúng ta cố gắng vượt qua các thói xấu này. Và nếu bạn ở trong trạng thái kiểu, “Tôi sẽ không bao giờ đi xưng tội nữa vì cứ đi xưng tội ngu ngốc này.” Cảm giác đó không đến từ Chúa Thánh Linh.
Bạn phải biết nó là gì, đặt tên cho nó. Rồi nói, “Nhân danh Chúa Giêsu, tôi chối bỏ và từ chối tinh thần nản lòng này.” Bạn phải gọi tên nó, chối bỏ nó và nói ra một sự thật tốt lành vào tình huống này. Chúa đã không trao ban cho tôi thần khí hèn nhát và sợ hãi, mà là quyền năng, tình yêu và tự chủ. Vì vậy hãy dùng Kinh Thánh để chống lại điều này. Và nhận ra rằng ngay lúc này tôi cảm thấy nản lòng, tôi cảm thấy sự nản lòng này sẽ không bao giờ biến mất,” bản thân nó là một cám dỗ mà tôi phải từ chối thay vì chìm đắm vào nó.
Matt: Đúng vậy. Thật tốt lành để nhận ra Chúa biết hết mọi sự, Ngài biết mọi tội lỗi và mọi hành động đẹp mà bạn sẽ thực hiện trước khi chết. Chúa không bị sốc bởi tội lỗi của chúng ta, Ngài không bị ngạc nhiên, Ngài đã biết và Ngài yêu thương chúng ta, Ngài là người trợ giúp của chúng ta. Đôi khi chúng ta có ý nghĩ sai lầm rằng Chúa chính là người buộc tội chúng ta, nhưng kẻ buộc tội không là Chúa.
Tôi nghĩ phớt lờ về thực tế ma quỷ là điều nguy hiểm. Dĩ nhiên chúng ta cũng có thể bị ám ảnh về nó và đó cũng là một sai lầm. Nhưng khi chúng ta phớt lờ thực tế ma quỷ và thế giới sa ngã cùng với thân xác hư hỏng của chúng ta, thì chúng ta đổ hết mọi thứ lên Chúa như thể Ngài là người buộc tội, như thể Ngài là kẻ cám dỗ con người. Thánh Giacôbê dạy rõ ràng Chúa không làm điều đó. Chúa yêu bạn, Ngài là Đấng Bảo Vệ, Ngài đứng về phía chúng ta.
Jason: Chính xác. Tôi nhớ lời của một linh mục: “Chúa biết tội của bạn nhưng gọi bạn bằng tên của bạn, ma quỷ biết tên bạn nhưng gọi bạn bằng tội của bạn.” Câu hỏi là bạn đang nghe ai gọi tên mình? Thứ nghiện phim khiêu dâm, thằng nghiện rượu, đồ thủ dâm. Hãy hỏi lời bạn nghe là từ kẻ tố cáo ta hay là tiếng Chúa, Đấng gọi bạn là con yêu dấu của Ngài?
Matt: Một điều hữu ích nữa là không bao giờ nói tôi sẽ không bao giờ xem phim khiêu dâm nữa. Nhưng là hãy sống ngày hôm nay, trở thành người đàn ông bạn muốn là hôm nay. Hôm nay là tất cả những gì bạn có.
Để nói rằng, “Tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa,” trong một phút bốc đồng, là điều dễ hiểu và, ở một mức độ nào đó, đáng khen. Nhưng điều đáng khen hơn là hãy thực tế với từng ngày. Tôi sẽ sống như thế nào hôm nay?
Liệu tôi sẽ chỉ ăn đồ ăn vặt, uống quá nhiều, lãng phí thời gian xem phim đánh mất thời gian thay vì làm những việc cần làm? Tôi không dành riêng thời gian để cầu nguyện? Vì nếu tôi làm tất cả những điều đó, thì tôi không nên ngạc nhiên khi kết quả là hành động sai lầm. Nhưng nếu tôi nói, “Được rồi, hôm nay tôi sẽ thức dậy, đi lễ hàng ngày hoặc lần chuỗi Mân Côi khi đi dạo quanh khu nhà. Hôm nay tôi sẽ cố gắng ăn uống lành mạnh ngày qua ngày, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi nhớ anh từng nói – tôi sẽ để anh nói – rằng sự trong sạch không phải là đích điểm, không là một điểm đến.
Jason: Đúng, đúng. Một ý tưởng nữa đến với tôi là câu nói, “Tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa” thường được sử dụng như một câu hỏi tuyệt vọng, kiểu “Chẳng lẽ tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa sao?” Như thể làm sao có thể sống suốt đời mà không bao giờ sa ngã trong chuyện này, và điều đó khiến ta cảm thấy “tôi không thể làm được điều này!”
Vì thế, bạn thấy chiến lược của ma quỷ là đẩy bạn vào hai khoảng thời gian: hôm qua hoặc ngày mai.
Đó là hai vùng hắn muốn bạn sống trong đó. Hôm qua với sự tội lỗi, xấu hổ, hối tiếc, và những điều lẽ ra, có thể, đã nên làm. Hoặc là tương lai: lo lắng về những gì sẽ xảy ra, liệu tôi có thể làm điều đó không? Càng giữ được bạn ở trong hai vùng đó, bạn sẽ không dùng cách đúng đắn khả năng tưởng tượng mà Chúa đã ban tặng cho bạn.
Tôi sử dụng trí tưởng tượng của mình về những gì tương lai có thể mang lại và tự hành hạ bản thân ngay bây giờ, chất đống thêm những tầng áp lực. Nhưng thật ra, tôi đâu được bảo đảm rằng tôi sẽ có ngày mai, tôi không được bảo đảm rằng mình sẽ còn sống đến chiều nay. Tôi cũng đâu biết mình có đến được sân bay Pittsburgh an toàn hay không. Vấn đề của cuộc sống là: bạn có thể ứng xử tình hình ngay lúc này không?
Bạn sẽ nói, chuyện bây giờ tôi có thể làm được. Vây thì bạn chỉ cần làm điều đó lúc này. Đừng lo nghĩ về 10 phút sắp tới. Và Thần Khí của Chúa chỉ luôn ở trong khoảnh khắc hiện tại. Hãy sống trong khoảnh khắc đó với Ngài và tránh xa những vùng thời gian kia, vì đó là những nơi mà ma quỷ có thể chiếm giữ bạn.
Matt: Tôi nghĩ điều quan trọng là cả đàn ông và phụ nữ phải hiểu rõ các tác nhân cảm xúc của mình và lý do tại sao họ lần lại lần đi tìm đến điều không thực sự đáp ứng sự toại nguyện của họ. Tôi luôn khuyến khích tìm đến tư vấn tâm lý để tìm ra gốc rễ của những điều này. Tôi cũng nghĩ đôi khi đàn ông có thể quá coi trọng hay tâm lý hóa vấn đề quá mức. Trong khi sự việc chỉ là, không không, tôi chỉ là tên khờ khạo, để mình dễ bị phân tâm. Hãy cứ đứng dậy và tiếp tục tiến bước. Vậy là đủ rồi. Chúng ta không cần phân tích sâu sắc kiểu “Vì bị tổn thương từ bé bởi cha tôi và tôi luôn tìm để được yêu thương và làm điều này đưa đến cảm giác đó cho tôi. Có thể là vậy nhưng chúng ta là tên ngu ngốc nhưng không sao cả. Chúa biết những điều đó và có sự cung cấp bù đắp cho tình huống đó.
Jason: Hãy cứ đứng lên và tiếp tục tiến bước. Có lẽ bạn cần đi ngủ sớm hơn. Có thể bạn cần tập thể dục, ăn uống lành mạnh hơn, vì đôi khi chúng ta quá tâm linh hóa vấn đề: chỉ cần đọc đủ chuỗi Mân Côi, mọi thứ sẽ qua. Và đôi khi chúng ta không đủ coi trọng đời sống thiêng liêng của mình.
Đôi khi chúng ta quá cao siêu về thần học kiểu chỉ cần tôi biết đủ về Thần học của Thân xác, tôi sẽ vượt qua. Biết về thần học sẽ giúp ích bạn nhưng đừng quá tâm linh hóa nó, quá tâm lý hóa nó, biến nó thành tất cả là về tâm lý học.
Những yếu tố con người thường bị bỏ qua như tôi có ngủ đủ giấc không? Tôi có tập thể dục không? Tôi có ăn uống đúng cách không? Hãy cứ làm những điều đó. Tôi nhớ thánh Tôma Aquinô có nói, nếu bạn cảm thấy buồn chỉ cần tắm nước ấm và uống một ly rượu vang. Đó là lý do tại sao ngài là Tiến sĩ Hội thánh: tắm nước ấm và uống một ly rượu, ngủ đủ giấc và chuyện này ngày mai hãy lo.
Vì thế nếu bạn chăm lo đủ cho thân xác mình, những chuyện về linh hồn cũng dễ dàng hơn.
Matt: Đúng vậy, điều đó rất hữu ích. Đây thực sự là những thời đại đầy khó khăn. Tôi không đọc nhiều về thánh Faustina và thời đại của lòng thương xót, nhưng tôi tin lòng thương xót Chúa thât là vĩ đại trong thời đại này, đặc biệt khi chúng ta bước gần thời cánh chung. Chúa nâng dậy những vị thánh cho thời đại hôm nay mà có thể sẽ khiến các thánh trong quá khứ phải kính phục.
Jason: Anh đã đọc cuốn “Into The Breach” của ĐGM Olmsted chưa?
Matt: Tôi chưa đọc vì tôi không đọc nhiều.
Jason: Hãy đọc đoạn đầu, nơi ngài nói: Hãy tưởng tượng trong ngày phán xét, và các vị thánh vĩ đại thời xưa, nhìn vào những người thời hôm nay, họ sẽ ngưỡng mộ thời đại chúng ta, rồi nói với nhau: Xem kìa, những người này đã có phước chiến đấu tay đôi với con thú đó! Họ là những người đứng trong hàng ngũ tiên khởi của Giáo hội, phải đối đầu với con thú cách mà chúng ta chưa gặp phải trong những thế kỷ qua. Tôi nghĩ thật hữu ích để thấy rằng mỗi thời đại đều có cám dỗ riêng, nhưng cùng với cám dỗ đó, Chúa ban cho ân sủng tương xứng để sống trong thời đại đó. Vậy nên câu hỏi là bạn đã làm gì với thời gian này? Một số người quá sợ hãi đến mức không muốn để con cái ra ngoài thế giới, lo lắng rằng thế giới sẽ làm gì với chúng. Không, không câu hỏi sẽ là “Con cái bạn sẽ làm gì cho thế giới?” Hãy gửi chúng ta thế giới.
Matt: Vì nhờ gương sáng của anh, vợ tôi và tôi đã bắt đầu tổ chức các buổi thuyết trình về sự khiết tịnh khi chúng tôi còn đính hôn. Cũng giống như anh, chúng tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện và những câu chuyện đó cắt sâu vào trái tim tôi, đến mức đôi khi tôi bị nản lòng. Một lần sau buổi thuyết trình, chúng tôi đi dạo cùng nhau, tôi đã nói với vợ: “Em ơi, làm sao chúng ta có thể đưa con cái của chúng ta vào thế giới này được?” Và vợ tôi đáp lại – tôi ước gì mình là người đã nói điều này trước — nhưng thật đáng tiếc, vợ tôi là người đã nói điều này với tôi. Vợ tôi nói: “Thế giới cần con cái của chúng ta.” Và cô ấy đã đúng. Chúng tôi có những đứa con thực sự tuyệt vời.
Tôi muốn đọc vài câu mở đầu trong cuốn sách “Into The Breach” vì nó có thể giúp những người khác đọc nó, giúp tôi có động lực để đọc nó. Đoạn mở đầu viết rằng: “Tôi bắt đầu lá thư này với một tiếng kêu gọi mạnh mẽ và một lời khuyến khích rõ ràng đến các con trai và các anh em của tôi trong Đức Kitô: Các bạn đừng ngần ngại tham gia vào trận chiến đang diễn ra xung quanh bạn, trận chiến đang làm tổn thương con cái và gia đình của chúng ta, trận chiến đang bóp méo phẩm giá của cả phụ nữ và nam giới. Cuộc chiến này thường bị che giấu, nhưng nó là thực tiễn. Nó chủ yếu mang tính chất tâm linh, nhưng nó đang dần tiêu diệt tàn dư của đạo đức Kitô giáo còn sót lại trong xã hội và văn hóa của chúng ta, thậm chí ngay cả trong chính gia đình chúng ta.”
Jason: Anh có biết câu chuyện đàng sau Into The Breach không?
Matt: Kể cho tôi nghe.
Jason: Giám mục Olmstead đã triệu tập một cuộc họp về nữ tính tại Giáo phận Phoenix, gồm các chuyên gia trong các lĩnh vực như giáo dục, triết học, luật, và đời sống gia đình… lại với nhau với câu hỏi. Ngài đưa ra một câu hỏi và muốn họ viết một văn bản giải thích Giáo hội cần làm gì để phụ nữ tham gia nhiều hơn vào đời sống đức tin Công giáo.
Các phụ nữ này đã viết những bản báo cáo và câu trả lời tổng thể của họ là: “Giáo hội không cần làm gì cả; phụ nữ chúng tôi đã sẵn sàng và đang vận hành mọi thứ trong các giáo xứ. Chúng tôi chỉ cần các nam giới xuất hiện. Đó là câu trả lời chung: không cần làm gì để thu hút phụ nữ tham gia thêm nữa – phụ nữ đã hiện diện rồi; điều phụ nữ cần là giới đàn ông hiện diện.
Matt: Những người đàn ông chúng tôi cùng chung sống.
Jason: Giám mục Olmsted đã lắng nghe và thiên tài nữ tính đã phát biểu. Ngài nói điều chúng ta cần là một hội nghị về về nam tính. Ngài đã liên lạc với những người nói về vai trò của nam giới, và tôi may mắn được tham gia vào hội nghị đó.
Chúng tôi đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau và đã trình bày với ĐGM về những văn bản khác nhau chỉ về nam tinh. ĐGM đọc và thu thập rồi hỏi nam giới cần gì từ phụng vụ? Chẳng hạn như chúng tôi cần quỳ gối bái lạy Chúa. Cho tôi làm việc đó lần nữa. Thay vì hát những bài hát và kiểu thờ phượng chiều ngang. Hãy cho nam tính chúng tôi phụng vụ chiều dọc, hướng đến Chúa. Vì trong những cuốn thánh ca, nửa các bài hát không hát đến với Chúa. Chúng ta hát hướng về nhau, cho nhau. Kiểu tôi không muốn hát cho bạn, và tôi chắc chắn không muốn bạn hát cho tôi. Linh mục chưa bước ra bàn thờ, chúng tôi đã bay đi nơi khác trong tâm trí của mình rồi.
Chúng tôi đã trình bày tất cả những điều khác nhau này cho ĐGM, và sau đó ngài đã cầu nguyện và chuyển đổi nó thành chương trình Into the Breach mà giáo phận nào cũng có thể sử dụng với video và tông thư của ngài.
ĐGM Olmsted thật là một vị mục tử tuyệt vời cho giáo phận. Tôi nhớ tại một hội nghị của nam giới, ngài nói về việc cần phải chiêm ngắm Chúa Hài Đồng nhiều hơn là Chúa bị đóng đinh. Ngài chia sẻ rằng trên gối của mình, ngài có một bức tranh của Chúa Hài Đồng. Ngủ với gối có hình Chúa Hài Đồng để giúp ngài suy ngẫm.
Nhưng ngài vẫn là một chiến binh mạnh mẽ. Hành động công khai đầu tiên của ngài khi làm giám mục là cầu nguyện chuỗi Mân Côi trước viện phá thai Planned Parenthood. Đây là một vị chủ chăn đích thực.
Leave a Reply