Bởi Dr. Michael Brown
Vào năm 2014, một nhà hoạt động vì đồng tính ở Anh diễn văn về tỷ lệ lạm dụng ma túy cao khác thường giữa những nhóm LGB (đồng tính và lưỡng tính) đưa ra câu hỏi, “Tại sao việc sử dụng ma túy lại cao hơn trong cộng đồng gay?” Ông trả lời: Có nhiều khía cạnh tiêu cực trong lối sống LGB đã gây ra tỷ lệ cao đó. Năm 2017, một nhà văn đồng tính đã bàn luận về chủ đề “Dịch bệnh cô đơn của người đồng tính” hỏi tại sao “hôn nhân đồng tính” không làm cho họ hết cô đơn (chỉ là một trong những vấn đề khác của cộng đồng gay), đặc biệt là trong số những người đồng tính nam. Câu trả lời của ông là: “sự căng thẳng vì là nhóm thiểu số trong xã hội.”
Đáng chú ý là bài viết năm 2014 trong Pink News của Anh Quốc đã không một lần đề cập đến “homophobia – hội chứng sợ và kì thị những người bị đồng tính luyến ái”, trong khi bài viết năm 2017 trong Huffington Post có gần 7.000 từ (và đáng được đọc toàn bộ) chỉ đề cập đến nó hai lần. Nói cách khác, cả hai nhà văn không ai đổ lỗi cho “hội chứng sợ và kì thị người đồng tính” những vấn đề liên quan đến hành vi tình dục đồng giới này hoặc các vấn đề xã hội.Thay vào đó, lỗi nằm ở những thực tại cụ thể trong cộng đồng LGB. Khi nghe kết luận này những người bạn hiểu biết Kinh thánh và bảo thủ của tôi nói: “Đương nhiên rồi!”
Michael Hobbes và “Dịch bệnh cô đơn của người đồng tính”
Michael Hobbes, tác giả của bài báo về “Dịch bệnh về sự cô đơn của người đồng tính”, viết cách trung thực rằng, “Tôi sẽ không giả vờ tôi khách quan về những điều này. Tôi là người đồng tính, suốt đời độc thân, người đã lớn lên ở thành phố đầy hy vọng dưới sự bảo hộ của những cha mẹ thuộc nhóm PFLAG, công khai ủng hộ khuynh hướng đồng tính của con mình. Tôi chưa bao giờ biết ai đã chết vì AIDS, tôi chưa bao giờ trực tiếp cảm nghiệm sự kì thị và khi tôi công khai nói tôi là người đồng tính, thì biểu tình đòi quyền hôn nhân đồng tính, hàng rào và chó để bảo vệ an ninh không chỉ là điều khả thi, mà còn là đương nhiên. Tôi cũng đã ra vào nơi trị liệu nhiều lần hơn là tôi tải app làm bạn trên Grindr xuống, rồi xóa nó.
Nhưng ông khẳng định kinh nghiệm của ông không là độc nhất và nói, “Đã nhiều năm, tôi đã nhận thấy sự khác biệt giữa những người bạn dị tính của tôi và những người bạn đồng tính. Khi một nửa của những người tôi quen biết sau khi cưới hỏi, có con và có nhà không còn giữ liên lạc nữa, những người bạn khác phải vật lộn với sự cô lập và lo lắng, ma túy nặng và hành vi tình dục nguy hiểm.” Điều này vẫn tiếp diễn, Hobbes quan sát rằng mặc dù “cộng đồng đồng tính đạt được nhiều tiến bộ về mặt pháp lý và được chấp nhận trong xã hội hơn bất kỳ nhóm nhân khẩu học nào khác trong lịch sử.”
Tuy nhiên, ông than vãn, “ngay cả khi chúng ta hân hoan tán dương sự thay đổi đáng kể và nhanh chóng này, tỷ lệ trầm cảm, cô đơn và việc nghiện trong cộng đồng đồng tính vẫn không hề biến đổi, vẫn ở cùng mức độ của những thập kỷ trước. Tùy theo nghiên cứu, người ta cho biết người đồng tính hiện nay tự tử 2 đến 10 lần cao hơn những người dị tính. Chúng ta có khả năng bị chứng trầm cảm nặng gấp đôi lần. Và giống như cơn dịch chúng ta vừa trải qua, thương chấn này dường như đa số là tập trung ở nam giới. Trong khảo sát về những người nam đồng tính gân đây đã đến New York, ba phần tư con số này đang chiến đấu với lo âu, bồn chồn hoặc trầm cảm, lạm dụng ma túy hoặc uống rượu hoặc có quan hệ tình dục nguy hiểm – hoặc là cả ba nguyên tố hợp lại.”
Chúng ta có thể đổ lỗi những hậu quả này là do việc “homophobia – hội chứng kì thị và sợ người đồng tính” mà họ lãnh nhận từ xã hội gây nên? Không chút nào hợp lý.
Hobbes đã trích dẫn Christopher Stults, “một nhà nghiên cứu tại Đại học New York, người đã nghiên cứu sự khác nhau về sức khoẻ tinh thần giữa những người đồng tính nam và nam giới dị tính.” Stults nói, “Bình đẳng về hôn nhân (bình đẳng giữa hôn nhân đồng tính và dị tính) và sự thay đổi về pháp lý là một tiến bộ cho một số đồng tính nam. Nhưng đối với rất nhiều người khác, đó là một thất vọng. Vì tuy chúng ta có chỗ đứng trong pháp lý, nhưng vẫn còn có một sự gì đó không được toại nguyện.”
Mối quan hệ mà tự căn không thể đem đến sự thỏa mãn
Liệu có thể là có sự gì đó tự căn không thể đạt được sự thỏa mãn trong các mối quan hệ đồng tính?Liệu chúng ta có thể nói là theo ý trời, sự toại nguyện cùng đích của quan hệ chỉ có thể được tìm thấy trong hôn nhân dị tính mà thôi?
Tôi chắc rằng nhiều độc giả đồng tính sẽ nói với tôi, “Rõ ràng, bạn không biết tôi hoặc mối quan hệ của tôi với người phối ngẫu của tôi. Sao bạn dám vơ đũa cả nắm như vậy!”
Nhưng tôi chỉ đơn thuần đặt câu hỏi dựa trên những điều này: 1) dữ liệu được trình bày ở đây; 2) lời Kinh thánh; Và 3) những lời chứng của cựu đồng tính (nam), những người đã nói với tôi về sự khác biệt về chất lượng giữa mối quan hệ trước kia – mối quan hệ đồng tính và cuộc hôn nhân hiện tại của họ.
Thiên Chúa đã không tạo dựng nam giới để có quan hệ với nam giới hoặc nữ giới với nữ giới – và điều này là đúng là như vậy về mặt sinh học cũng như về mặt xã hội và tình cảm.
Điều đáng chú ý (và đáng buồn), Hobbes giải thích rằng, “Cảm giác trống rỗng này, như được biết, không chỉ là một hiện tượng của Mỹ. Ở Hà Lan, nơi hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp từ năm 2001, đồng tính nam vẫn có nguy cơ bị rối loạn tâm trạng hơn nam giới dị tính gấp 3 lần và vẫn có nguy cơ ‘tự hại, tự tử’ hơn gấp 10 lần. Ở Thụy Điển, đã có kết hôn dân sự từ năm 1995 và quyền hôn nhân đầy đủ từ năm 2009, nam kết hôn với nam có tỷ lệ tự tử gấp ba so với tỉ lệ nam kết hôn với phụ nữ.”
Tất nhiên, những Kitô hữu bảo thủ (và những người có cùng giá trị đạo đức) đã lâu rồi nêu ra kết quả của những nghiên cứu tương tự, lập luận rằng đồng tính luyến ái chính là vấn đề, vì Thiên Chúa không tạo dựng nam giới để có quan hệ với nam giới hay nữ với nữ – điều này là đúng là như vậy về mặt sinh học cũng như về xã hội và tình cảm. Tại sao chúng ta phải ngạc nhiên?
Tuy nhiên, điều này không phải là để phủ nhận rằng có những cặp đồng tính hợp đôi và những cặp vợ chồng dị tính không khớp với nhau, cũng không phải là để phủ nhận rằng có những cặp đồng tính yêu nhau tha thiết và những cặp vợ chồng dị tính ngoại tình, cũng không phải là để phủ nhận rằng nhiều người LGB đã bị gia đình và bạn bè từ chối đưa đến việc làm họ bị trầm cảm và lạm dụng chất gây nghiện. Và dĩ nhiên tôi không viết về điều này với chút tự đắc, vì là một người Ki-tô hữu, mục tiêu của tôi không phải là để nói, “Bạn thấy đấy! Tôi đã nói với bạn rồi mà,” nhưng đúng hơn là để nói, “Thực sự là có một con đường tốt đẹp hơn!”
Nhìn lại những năm giữa thế kỷ 20, Hobbes lưu ý rằng ban đầu, ở những năm 50 và 60 các nhà nghiên cứu đã cho rằng các vấn đề về tinh thần và tình cảm mà phần lớn đồng tính nam cảm nghiệm là do “chính sự đồng tính gây nên, chỉ là một trong nhiều biểu hiện của điều mà thời điểm đó người ta gọi là ‘sự đảo ngược của tình dục.’” Nhưng ông tiếp tục,” Khi phong trào đòi quyền của người đồng tính phát triển mạnh… tình dục đồng giới đã không còn được liệt kê trong DSM (Cẩm nang chẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm thần) và việc giải thích đã chuyển thành bị chấn thương.”
Nói tóm lại, việc tự tử và trầm cảm của người đồng tính và các vấn đề về mặt cảm xúc khác (về thể lý và xã hội) được cho là lỗi của một xã hội có hội chứng sợ và kì thị những người bị đồng tính luyến ái. Nhưng như nhà nghiên cứu người Canada tên Travis Salway xem lại dữ liệu đã nhận ra rằng, “Vấn đề không chỉ là tự tử, nó không chỉ ảnh hưởng đến thanh thiếu niên và nó không chỉ xảy ra ở những khu vực mắc chứng sợ và kì thị người đồng tính. Ông tìm thấy rằng những người đồng tính ở mọi nơi, ở mọi lứa tuổi, đều có tỷ lệ cao hơn về bệnh tim mạch, ung thư, tiểu tiện, rối loạn chức năng cương dương, dị ứng và hen suyễn—bệnh gì cũng cao hơn. Tại Canada, Salway cuối cùng phát hiện ra, nhiều người đồng tính nam chết vì tự tử hơn là vì AIDS, và điều này đã xảy ra nhiều năm rồi.”
Đúng vậy, Alex Keuroghlian, nhà tâm lý học tại Trung tâm Nghiên cứu Dân số Fenway thuộc LGBT Health nói: “Chúng tôi thấy những người đồng tính nam dù chưa bao giờ bị hành hung tình dục hoặc thể lý đều có những triệu chứng căng thẳng tương tự như hậu chấn thương nơi những người đã từng chiến đấu tại chiến trường hoặc người đã bị cưỡng hiếp."
“Sự căng thẳng vì là thiểu số” và con đường tốt đẹp hơn
Các nhà nghiên cứu mô tả hiện tượng này là “căng thẳng vì là thiểu số”. Và Hobbes giải thích, “Theo cách trực tiếp nhất, điều này rất đơn giản: Thuộc về một nhóm bên lề xã hội nghĩa là bạn sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Hobbes chỉ ra những thử nghiệm lâm sàng khi những người đồng tính nam được huấn luyện để đối phó với “căng thẳng vì thuộc về nhóm thiểu số” cho thấy sự cải thiện trong nhiều mặt, nhưng tôi không là vô cớ khi nói: “Đừng nghĩ rằng sẽ có nhiều thay đổi gây ấn tượng xâu xắc, quy mô, tích cực trong các nhóm LGB trong những ngày tới (tôi đang nói về toại nguyện trong mối quan hệ, lạm dụng chất gây nghiện và các vấn đề về thân thể và cảm xúc).
Tình dục đồng giới sẽ luôn có nhiều nguy cơ về sức khoẻ hơn là quan hệ tình dục dị tính (nói chung, vì rõ ràng là có những thực hành và thói quen khác với cặp dị tính), cặp đồng tính sẽ không bao giờ có nhiều con như những cặp vợ chồng bình thường (và những hệ quả xã hội khác) , và hai người đàn ông hoặc hai phụ nữ không thể có được trải nghiệm toại nguyện như trong một mối quan hệ nam nữ lành mạnh. Đó đơn giản chỉ là vì Chúa tạo dựng nên chúng ta cách ấy, và điều này hoàn toàn hợp lý.
Và tại sao lại có những nhóm nhỏ khác trong xã hội của chúng ta cũng phải trải nghiệm sự căng thẳng cao độ của nhóm thiểu số vì con số quá nhỏ, vì sự cô lập và chỗ đứng trong xã hội của họ, nhưng họ vẫn gặp ít những tổn thương tình cảm hoặc thể xác so với cộng đồng LGB?
Hobbes kết thúc bài báo của ông bằng những lời này: “Tôi liên tục suy nghĩ về điều Paul, nhà phát triển phần mềm, nói với tôi: ‘Đối với người đồng tính, chúng ta luôn tự nói với mình rằng khi dịch AIDS không còn, chúng ta sẽ không gặp khó khăn nữa. Sau đó là khi chúng ta có thể kết hôn chúng ta sẽ được ổn định. Và lúc này là khi sự bị ngược đãi ngừng, chúng ta sẽ ổn định. Chúng ta vẫn chờ đợi lúc mà chúng ta cảm thấy mình không khác gì với những người khác. Nhưng thực tại là, chúng ta khác biệt. Đã đến lúc chúng ta cần chấp nhận điều đó và sống với thực tại này.”
Với lòng trắc ẩn dành cho Paul, Hobbes và cho mọi người LGB đọc bài báo này, tôi lại nhắc lại: Thiên Chúa luôn có một con đường tốt đẹp hơn và sự trợ giúp bạn cần sẽ không đến từ xã hội xung quanh bạn (hoặc thậm chí từ nội tâm bạn) nhưng đến từ ơn trên (từ Cha trên trời) và rồi, với sự giúp đỡ của Chúa, bạn có sự giúp đỡ được cảm nghiệm là đi từ trong ra ngoài.
Chuyển ngữ từ Why Gay ‘Marriage’ Has Not Cured Gay Loneliness
Leave a Reply