Sách Sáng thế sau đó mặc khải cho chúng ta nhìn thấy phần quan trọng thứ hai trong thảm kịch lịch sử – con người sa ngã và phạm tội. Đoạn văn cho chúng ta nhìn thấy khi Ađam và Evà, tổ phụ đầu tiên của loài người không vâng lời Thiên Chúa, “Bấy giờ mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng: họ mới kết lá vả làm khố che thân” (Sáng thế 3,7). Trong suốt lịch sử, nhiều người đã kết luận từ đoạn văn này rằng tội nguyên thủy là về tình dục. Nếu không thì tại sao lại nhắc đến khố? Nhưng đó là hiểu lầm văn bản.
Sách Sáng thế nói rằng trong trạng thái thụ tạo nguyên thủy, người nam và nữ “trần truồng mà không xấu hổ”. Cụm từ đáng chú ý này có nghĩa là trong trạng thái không biết đến tội, hai người có thể hoàn toàn cởi mở và dễ bị tổn thương với nhau mà không sợ hãi hay xấu hổ. Sự hòa hợp giữa thể xác và tâm hồn, hoàn chỉnh đến mức cơ thể là sự biểu hiện đầy đủ, trung thực, chân thành và không bị bóp méo của nhân vị. Nhưng sau khi tổ tông phạm tội, sự hiệp nhất giữa thân xác và nhân vị này đã bị tách lìa. Thiên Chúa đã cảnh cáo họ rằng nếu họ không vâng theo lời Ngài, họ “chắc chắn sẽ chết” (St. 2,17). Mặc dù họ không chết ngay lập tức nhưng họ đã trải qua sự khởi đầu của việc linh hồn và thể xác không còn phối hợp cách hoàn hảo nữa. Giờ đây, thân thể có thể được sử dụng để nói dối, đàn áp và thúc đẩy các mục tiêu và chương trình tội lỗi để người này chống lại người khác. Sự cởi mở được thể hiện qua sự trần truồng thuở ban đầu trở nên cớ cho sự đổ lỗi, buộc tội, sợ hãi và xấu hổ. Cặp vợ chồng đầu tiên bắt đầu dựng nên những bức tường chống lại nhau.
Ađam và Evà không chỉ trốn tránh nhau mà còn trốn tránh cả Thiên Chúa nữa (St 3,8). Trên thực tế, chủ đề của sách Sáng thế chương 3 là mọi mối quan hệ đều bị vỡ tan do sự sa ngã, bao gồm cả mối quan hệ nội tâm của chúng ta với chính mình (sự thống nhất về tâm lý và thể chất), mối quan hệ của chúng ta với người khác, mối quan hệ của chúng ta với Chúa và thậm chí cả mối quan hệ của chúng ta với thiên nhiên. Thiên nhiên bây giờ chống lại hai ơn gọi cơ bản của con người: ơn gọi làm việc (hình ảnh “gai góc” trong sách Sáng thể chương 3) và ơn gọi sống trong mối quan hệ với người khác (cảnh báo về “sự đau đớn khi sinh con”). Cảm giác xa lìa thay thế sự hài hòa trong trật tự thiên nhiên của thuở ban đầu..
Vì tội đã vào thế gian, tình dục bị biến đổi và bóp méo, kèm theo nhiều ý nghĩa hơn là sự kết hợp thành một xương một thịt vốn là mục đích thực sự của nó. Ngày nay, thật khó khăn để thuyết phục mọi người rằng bất kỳ hình thức hành vi tình dục khác thường nào là sai trái hoặc có hại cho chúng ta. Nhiều người phương Tây nghĩ rằng ý nghĩa của bất kể hoạt động tình dục nào đều tùy thuộc vào tâm trí chúng ta. Chúng ta quyết định tình dục có ý nghĩa gì trong bất kỳ tình huống cụ thể nào. Chúng ta áp đặt ý nghĩa cho nó bằng cách giải thích của riêng chúng ta.
Nhưng nghịch lý thay, nếu tình dục có nghĩa là bất cứ điều gì mà bất cứ ai muốn nó có nghĩa, thì về mặt khách quan – bản thân nó – nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó thực sự vô nghĩa. Một tay trống ở Austin, Texas, nói với Rolling Stone rằng tình dục chỉ là “một bộ phận cơ thể chạm vào một bộ phận cơ thể khác”. Nó “vô nghĩa.”66
Quan điểm tình dục “bất cứ kiểu nào cũng được” này đang xóa bỏ chiều sâu và ý nghĩa của đời sống tình dục của chúng ta. Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người cứ tham lam tìm cho được nhiều trải nghiệm tình dục hơn trong khi lại tìm thấy sự thỏa mãn ngày càng không chân thực hơn.
66. Alex Morris, “Tales From the Millennials’ Sexual Revolution,” Rolling Stone, March 31, 2014.
Leave a Reply