Tình yêu chủ yếu là ở trong ý chí, không hệ tại ở cảm xúc hoặc các nội tiết tố. Ý chí thì như tiếng nói; cảm xúc thì như âm vọng lại. Khoái cảm được kết nối với tình yêu, hay điều ngày hôm nay được gọi là “sex,” thì như kem trên miếng bánh, Mục đích là để bạn ăn bánh chứ không phải là bỏ qua nó. Ảo tưởng lớn nhất của hai người đang yêu nhau là tin rằng sự thu hút tình dục mãnh liệt của họ là đảm bảo cho sự vĩnh cửu của tình yêu giữa họ. Vì thất bại trong việc phân biệt giữa nội tiết tố và điều thiêng liêng—hay giữa sex, điều mà chúng ta có chung với động vật, và tình yêu, điều chúng ta có chung với Thiên Chúa—nên hôn nhân có đầy rẫy những dối trá, lừa gạt.
Điều mà một số người yêu không phải là việc yêu một con người nhưng là trải nghiệm rơi vào lưới tình. Không gì có thể thay thế con người, còn trải nghiệm là điều có thể thay thể. Ngay khi nội tiết tố ngừng phản ứng với sức mạnh của lúc ban đầu, những cặp đôi nhận định cảm xúc là tình yêu thì cho rằng họ không còn yêu nhau nữa. Nếu kết quả là như thế, thì họ đã chẳng bao giờ yêu nhau; họ chỉ yêu thích việc được yêu, đó là hình thức cao nhất của tính ích kỷ. Nếu hôn nhân được dựa trên đam mê của tình dục thì nó chỉ tồn tại bao lâu đam mê tình dục của đông vật còn tồn tại. Trong vòng hai năm, khi sự thu hút của thể xác có thể mất đi, và khi nó không còn nữa, luật pháp sẽ đến giúp họ hợp thức hoá việc ly dị bằng những từ vô nghĩa như “không tương hợp ” hoặc “là cực hình, là sự tra tấn về tinh thần.” Động vật không bao giờ có thể nhờ tới luật pháp vì chúng không có ý chí để chọn việc yêu; con người có lý trí, cảm nhận sự cần thiết để biện minh cho hành vi không hợp lý của mình khi làm sai.
Có hai lý do sex chiếm ưu thế hơn tình yêu trong nền văn minh suy đồi. Lý do thứ nhất là sự suy giảm của lý trí. Khi con người từ bỏ lý trí, họ dùng đến sự tưởng tượng của họ. Đó là lý do tại sao phim và tạp chí hình ảnh có được sự ưa chuộng như ngày hôm nay. Khi óc suy nghĩ dần biến mất đi, những ham muốn vô độ lộ diện. Vì những ham muốn thể lý và khiêu dâm là một trong những sự dễ dàng nhất để suy nghĩ đến, vì chúng không đòi hỏi phải có sự nỗ lực, và vì chúng có được sự hỗ trợ mạnh mẽ của những đam mê của thân xác, sex trở nên điều hết sức quan trọng. Thật không phải là một sự tình cờ trong lịch sử con người rằng thời đại chống lại chủ nghĩa duy vật (anti-intellectualism) và thời đại chủ nghĩa phi lý, chẳng hạn như thời đại của chúng ta cũng là thời đại phóng túng về nhục dục.
Lý do thứ hai là tính ích kỷ. Khi niềm tin vào sự phán xét của Chúa, cuộc sống mai sau, thiên đàng và hoả ngục, đời sống luân lý ngày càng bị khước từ, cái tôi lại ngày càng được tôn phong là nguồn mạch của đạo đức luân lý. Mỗi một người là thẩm phán cho chính họ. Với sự gia tăng của tính ích kỷ, thì nhu cầu để có sự tự thoả mãn ngày càng trở nên cấp bách hơn còn lợi ích của mọi người cũng như quyền của người khác ngày càng bị giảm đi. Mọi tội lỗi đều là vì lấy cái tôi làm trọng tâm, còn tình yêu là về người kia (lấy người kia làm trọng tâm) và về sự nối kết. Tội là sự bất trung của con người đối với hình ảnh mà người ấy phải trở nên trong ơn gọi đời đời của họ là được nhận làm con của Chúa; hình ảnh mà Chúa nhìn thấy nơi chính Ngài, khi Ngài nhìn ngắm Lời của Ngài.
Có hai điều cực đoan người ta cần phải tránh khi bàn luận về tình yêu hôn nhân: một là khước từ để thừa nhận khía cạnh tình dục của tình yêu, hai là đặt thu hút tình dục làm ưu tiên. Sai lầm thứ nhất là của thời Victorian; sai lầm thứ hai là của những người theo thuyết của Freud. Đối với người Kitô hữu, tình dục không thể bị tách lìa khỏi con người và việc hạ giá con người xuống để chỉ còn tình dục thì thật là ngớ ngẩn như việc làm giảm tính cách của một người để chỉ còn là bộ phổi hoặc bộ ngực. Một số người theo thuyết của Victoria, nên trên thực tế nền giáo dục của họ đã từ chối nhìn nhận sex là một chức năng của nhân cách; một số người sống chỉ vì sex của thời đại tân thời khước từ nhân cách và lấy sex làm chúa của họ. Động vật giống đực bị thu hút bởi động vật cái, nhưng một cá tính người thì bị thu hút bởi một cá tính người khác. Sự thu hút của thú với thú là về khía cạnh sinh lý; sự thu hút của người với con người là về khía cạnh sinh lý, tâm lý và tâm linh. Tâm linh con người khát khao sự vô hạn mà động vật bốn chân không có. Sự vô tận này chính là Thiên Chúa. Nhưng con người có thể làm hư hại cái khát vọng đó, điều mà động vật không thể làm vì nó không có khái niệm của sự vô tận. Sự bất trung trong đời sống cơ bản là việc thay thế sự vô hạn với một dãy liên tục của những trải nghiệm thân xác hữu hạn.
…
Sự không chung thuỷ trong đời sống hôn nhân cơ bản là việc thay thế [sự vô tận bằng] vô hạn những chuỗi trải nghiệm có giới hạn của xác thịt. Sự vô hạn của những chuỗi kế tiếp này chiếm lấy chỗ của Cùng Đích Vô Tận, đó là Thiên Chúa. Thú vật chung chạ bừa bãi vì lý do hoàn toàn khác với của con người. Thú vui giả tạo có được vì những chinh phục trong lãnh vực sex là thế phẩm cho sự chinh phục của Thần Khí trong Bí tích! Cảm giác trống rỗng, u sầu và thất vọng là kết quả của sự thất bại để tìm thoả mãn vô tận nơi nhục dục và có giới hạn. Sự tuyệt vọng là sự thất vọng của chủ nghĩa khoái lạc. Những tâm hồn thất vọng chán nản nhất là những kẻ tìm kiếm Chúa nơi vị thần giả.
Leave a Reply