Tôi (Jason) cảm thấy rất thú vị khi xem các quảng cáo truyền hình về thuốc tránh thai. Những người mẫu sẽ vui vẻ bước xuống sàn diễn thời trang hoặc những người múa ba lê sẽ nhảy xuyên qua khu rừng trong nền nhạc yên tĩnh. . . cùng lúc đó, một giọng nói phía sau xuất hiện lẩm bẩm về những chi tiết “nhỏ” như xuất huyết não, đột quỵ, đau tim và buồn nôn. Thật tiếc họ không có những diễn viên nữ làm kịch tính cho các ảnh hưởng tiêu cực về biện pháp tránh thai trong chiếc váy ba lê của họ. Những quảng cáo như vậy cũng giống như quảng cáo thuốc STD (các bệnh lây truyền qua đường tình dục), trong đó, một người nữ chạy trên chiếc xe đạp leo núi trông có vẻ ngây ngất khi hẹn hò với một người đàn ông bị bệnh mụn rộp. Cặp đôi yêu nhau đến mức khiến bạn ước rằng mình cũng muốn bị lây bệnh.
Các phương tiện truyền thông đã trình bày xuất sắc biện pháp tránh thai như là việc gì đó tự nhiên với cơ thể người nữ, giống như là họ cần nước, thực phẩm và oxy. Biện pháp tránh thai luôn được tôn vinh như một sự giải phóng khỏi cách cơ thể bạn “không may” hoạt động. Bất cứ khi nào một loại thuốc hoặc thiết bị ngừa thai mới được tung ra thị trường, bạn có thể thấy các nhà quảng cáo sẽ nói điều gì đó có tác dụng, “Giờ đây, phụ nữ có một cách mới, tuyệt vời hơn để trải nghiệm sự tự do tình dục mà không cần phải lo lắng về blah, blah, blah.” Xu hướng mới nhất là sử dụng hormone tổng hợp để thoát khỏi những chu kỳ kinh nguyệt phiền phức.
Nhưng có điều gì đó sai với khả năng sinh sản ở đây chăng? Chẳng phải là phụ nữ chỉ nên dùng thuốc khi ốm và không nên dùng thuốc khi khỏe mạnh hay sao? Điều mà nhiều phụ nữ không nhận ra: việc bán thuốc ngừa thai bằng hormone là một ngành công nghiệp trị giá hàng tỷ đô la. Với một lợi nhuận khổng lồ như vậy, không có gì ngạc nhiên khi đạo đức luân lý của một doanh nghiệp bị mục nát bởi tham nhũng và thiếu quan tâm đến sức khỏe phụ nữ. Ví dụ, các nhà sản xuất thuốc ngừa thai (Depo-Provera) đã bị chính phủ liên bang phạt 2,3 tỷ đô la vì quảng cáo thuốc bất hợp pháp.
Trong ngành công nghiệp dược phẩm, các công ty thuê các đại diện bán hàng để giới thiệu sản phẩm đến các bác sĩ. Thông thường, các cuộc họp kinh doanh này diễn ra tại văn phòng của bác sĩ. Tuy nhiên, đại diện bán hàng của Pfizer đã bị bắt quả tang khi đang thiết đãi các bác sĩ một bữa ăn uống thịnh soạn. Để thuyết phục các bác sĩ kê đơn cho các loại thuốc như Depo-Provera (thuốc ngừa thai), các đại diện bán hàng của Pfizer bị bắt quả tang trả tiền cho các bác sĩ để họ được chơi gôn, mát-xa miễn phí và ăn uống tại khu nghỉ dưỡng. Rất may, chính phủ đã bắt được công ty này (lần thứ tư trong mười năm qua) và hiện sẽ theo dõi các chiến lược tiếp thị của họ.26
Trong khi đó, nếu bạn bước vào văn phòng của hầu hết bác sĩ phụ khoa, bạn sẽ chỉ nhìn thấy áp phích của những người mẫu vui vẻ với nụ cười rạng rỡ quảng cáo các biện pháp tránh thai mới. Trong khi ngồi trong phòng chờ của bác sĩ sản khoa, tôi (Crystalina) thấy một tấm áp phích lớn thông báo cho phụ nữ về mối đe dọa của bệnh loãng xương. Và ngay bên dưới tấm áp phích này là một giá thông tin tài liệu quảng cáo cho Depo-Provera (nhà sản xuất thuốc ngừa thai). Tôi thấy điều này thật mỉa mai cho FDA bởi vì họ đặt “cảnh báo hộp đen” vào hình ảnh bởi vì thuốc ngừa thai của Depo-Provera có thể làm mỏng xương của phụ nữ và gây loãng xương. Gần tấm áp phích về bệnh loãng xương là một tấm áp phích khác, nhắc nhở phụ nữ nên kiểm soát về căn bệnh ung thư vú. Tất nhiên, nó chỉ nằm cách xa quảng cáo thuốc tránh thai vài bước chân – thứ mà vốn làm tăng nguy cơ ung thư vú của phụ nữ. 27
Theo luật, các công ty dược phẩm thực hiện biện pháp tránh thai phải bao gồm một tờ thông tin với mỗi loại thuốc, nêu rõ những nguy cơ có thể xảy ra. Tờ giấy này thường được viết bằng thuật ngữ y tế khó hiểu, sử dụng bản in siêu nhỏ. Phụ nữ không buồn đọc nó vì cho rằng việc thông báo những rủi ro là tùy thuộc vào bác sĩ. Tuy nhiên, hầu hết các bác sĩ để bệnh nhân tự tìm hiểu và tự quyết định.
Một phụ nữ trẻ đã gửi email cho Jason sau khi nghe anh giải thích về tác dụng phụ tiềm ẩn của thuốc tránh thai. Cô ấy viết:
Tôi nhớ bạn đã nói bạn không muốn bất cứ thứ gì trong cơ thể của vợ gây hại cho cô ấy. Khi bạn nói điều đó, tôi có thể thấy cách người vợ đang nhìn bạn với sự bình yên, hạnh phúc và yêu thương. Cô ấy biết bạn đã ủng hộ cô và đó là một cảm giác tốt. Tôi muốn điều đó cho chính mình vào một ngày nào đó.
Tôi hy vọng bạn sẽ có cảm giác này với cơ thể của chính mình. Nếu bạn thực sự yêu cơ thể mình, bạn sẽ sống phù hợp với cách nó được tạo dựng nên. Không cần phải uống, tiêm hoặc cấy các hóa chất và thiết bị nhân tạo vào để khiến bản thân vô sinh. Cơ thể người phụ nữ được tạo ra một cách hoàn hảo. Khả năng sinh sản của cô ấy là một điều kỳ diệu, không phải là một chứng rối loạn cần được chữa khỏi bằng hormone sinh dục tổng hợp.
Xuyên suốt thời kỳ mang thai, tử cung của người phụ nữ sẽ trở thành một nơi cư ngụ cho sự sống. Mặc dù đây có thể là tin tức mới với một số người, nhưng phụ nữ không có thai khi giao hợp. Sự thụ tinh thường xảy ra sau vài giờ hoặc thậm chí vài ngày khi thực hiện hành vi tình dục. Như Tiến sĩ Alice von Hildebrand đã chỉ ra, “Chúa ‘chạm’ vào cơ thể phụ nữ để đặt một linh hồn mới vào đền thờ tử cung của cô ấy.” 28 Hãy tin rằng khả năng sinh sản của phụ nữ là một món quà chứ không phải một rủi ro.
Bởi vì cuộc cách mạng tình dục, nhiều phụ nữ đã được dạy rằng họ nên tự do quan hệ tình dục như một kẻ ăn chơi – có ít sự ràng buộc về tình cảm và không có nguy cơ mang thai. Đây không phải là giải phóng tình dục. Giải phóng là tin rằng cơ thể bạn được tạo ra một cách hoàn hảo. Nếu bạn chưa sẵn sàng có con, giải pháp là không nên dùng thuốc và quan hệ tình dục. Hãy đợi quan hệ tình dục cho đến khi bạn sẵn sàng làm mẹ.
Một đề xuất như vậy nghe có vẻ đơn giản, nhưng hãy xem xét sự khôn ngoan của tính đơn giản này. Một phụ nữ bình luận:
Tôi làm tình nguyện tại một trung tâm trợ giúp người mang thai (tổ chức phi lợi nhuận để thuyết phục phụ nữ mang thai chống phá thai). Một cô gái mười sáu tuổi đến để thử thai. Khi chúng tôi chờ đợi kết quả, cô ấy lộ rõ vẻ run rẩy và sắp rơi nước mắt. Khi kết quả là âm tính, cô ấy bắt đầu dở khóc dở cười và tung tăng lên xuống. Tôi hỏi tại sao cô lại hạnh phúc như vậy. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi hoàn toàn là một tên ngốc, và với giọng điệu như kiểu “Bà ngốc thế “ cô ấy trả lời “Tôi còn quá trẻ để có con.” Tôi nghiêng người về phía cô ấy và nói, “Vậy thì bạn cũng còn quá trẻ để làm những gì tạo ra trẻ sơ sinh.” Trong một lúc lâu, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc và không thở, sau đó cô ấy nói với một giọng rất nhỏ: “Trước đây chưa có ai nói với tôi điều này.” 29
Phụ nữ không cần phải sống trong nỗi sợ hãi khi mang thai. Một người đàn ông độc thân thú nhận, “Nếu đó là một cô gái tôi vừa gặp trong quán bar, tôi thường thức dậy toát mồ hôi lạnh, lo lắng về việc mang thai.” 30 Sống trong nỗi kinh hoàng về tình dục như vậy thì có ích gì? Chúng ta nên cảm thấy vui khi mừng lật xem que thử thai. Trái tim của chúng ta phải đập mạnh cùng với sự mong đợi. Chúng ta nên nghĩ, “Nếu chúng tôi có thai, tôi thật nóng lòng để làm cho cha mẹ bất ngờ. Tôi sẽ tặng họ một đôi giày nhỏ màu xanh lam và xem phản ứng của họ!” Nếu suy nghĩ này thật là nực cười đối với bạn và bạn chưa sẵn sàng để vui mừng khi nhìn kết quả que thử thai hai vạch, hãy để dành tình dục cho ngày chồng bạn ở bên cạnh để xem kết quả.
Hơn nữa, nếu bạn đang tìm kiếm một người bạn đời lí tưởng, biện pháp tránh thai không giúp ích gì cho bạn. Đàn ông có xu hướng trì hoãn kết hôn khi họ có thể tận hưởng niềm vui tình dục mà không cần có trách nhiệm của người cha. Hãy tưởng tượng đàn ông – và phụ nữ – sẽ thực hiện hành vi tình dục nghiêm túc hơn thế nào nếu quan hệ tình dục có ý nghĩa là tạo nên sự sống! Có một lý do tại sao sự sống và tình yêu được kết hợp tự nhiên trong bụng mẹ. Những gì Chúa đã kết hợp, chúng ta không nên tách rời nó ra.
Nếu một người phụ nữ coi thường cách mà cơ thể cô ấy được tạo ra, thiên nhiên sẽ nổi giận. Một phụ nữ trẻ chia sẻ với chúng tôi rằng: cô ấy đã ngủ với bạn trai trước khi anh ấy vào đại học. Cô ấy nói, “Tôi ước mình có thể quay lại và suy nghĩ về điều này. Nó giống việc tôi thuyết phục anh ấy cưới tôi nhưng anh ấy không hề hứng thú với việc này”. Cuối cùng cô ấy đã có thai, nhưng Planned Parenthood (Một doanh nghiệp “chuyên về sức khỏe của phụ nữ” nhưng lợi nhuận chính là qua việc phá thai) thông báo rằng cô không có thai. Để ăn mừng kết quả, cô và bạn bè đã tổ chức tiệc tùng với những cuộc nhậu nhẹt. Email của cô ấy tiếp tục:
Khoảng một tuần sau, tôi thức dậy trong đêm với những cơn đau bụng quằn ruột, hết sức kinh hoàng. Mẹ của bạn cùng phòng tôi là y tá, đã giúp tôi đến phòng cấp cứu. Họ nói rằng tôi bị sẩy thai và cho tôi vào bệnh viện khám để làm giãn nở và nạo thai. (Phương pháp phá thai lần thứ hai).
Khi một người phụ nữ quan hệ tình dục và hy vọng mình không mang thai, cuộc sống của cô là một sự mâu thuẫn. Nếu cô ấy đặt nguyện vọng là chống lại cuộc sống, vậy điều gì sẽ xảy ra khi cô “vô tình” có thai? Thông thường, người phụ nữ được cho là có thể chọn cách chấm dứt thai kỳ và tiếp tục cuộc sống của mình.
Thật đơn giản phải không? Nếu phá thai giải quyết được “vấn đề”, thì tại sao các nghiên cứu lại chỉ ra rằng: phụ nữ có nguy cơ tự tử trong vòng một năm sau khi phá thai, cao gấp bảy lần so với các bà mẹ đã sinh con? 31 Một nhà nghiên cứu đã nhận thấy xu hướng quan trọng đối với nhiều trường hợp tự tử này: Một số lượng không cân đối trong các ca tự tử, chúng thường xảy ra từ bảy đến mười tháng sau khi phá thai. Nhà nghiên cứu lưu ý, “Điều này có thể tương ứng với một phản ứng tiêu cực về ngày kỷ niệm – ngày sinh dự kiến của đứa trẻ đã bị phá thai.” 32 Phụ nữ sau khi phá thai cũng có nhiều khả năng phải nhập viện tâm thần hơn những bà mẹ đã sinh con.33
Một người phụ nữ nhớ lại ngày cô định phá thai. Cô ấy nói, “Tôi đã được gọi đến phòng nơi thực hiện các ca phá thai. Tôi nghe thấy một người phụ nữ khóc thút thít trong phòng hồi sức. Ký ức đó vẫn còn ám ảnh tôi.” 34 Sự thổn thức sâu thẳm của người phụ nữ kia đã khiến người phụ nữ này rời khỏi phòng khám và chọn giữ lại đứa con của mình. Những người phụ nữ đó không đưa ra quyết định giống nhau bởi vì sự hối hận thường không dễ bị lãng quên.
Tác hại của việc phá thai không chỉ đơn thuần là cảm xúc. Một người phụ nữ đã gửi email cho tôi để hỏi rằng cô có thể chia sẻ câu chuyện của mình với những người phụ nữ khác không. Cô ấy viết:
Tôi có 3 lần sinh non bởi vì phá thai, đứa con thứ hai của chúng tôi đã phải sinh sớm hơn 7 tuần rưỡi vì cổ tử cung của tôi bị tổn thương do phá thai. Gần đây tôi đã phải cắt bỏ toàn bộ tử cung và gặp phải đủ loại vấn đề có liên quan đến việc phá thai trước đó, tôi đã ngoài bốn mươi tuổi. Vì vậy, phá thai không phải là một giải pháp đơn giản để giải quyết một “vấn đề”. Nó tạo ra những vấn đề mới. Mang thai không phải là điều tồi tệ nhất xảy ra với phụ nữ. Thành thật mà nói, tôi đã bị STD (bệnh lây qua đường tình dục) và tôi đã phá thai. Nhìn lại, nếu tôi phải chọn cái này với cái kia, tôi sẽ chọn STD. Tôi có thể dùng thuốc để vượt qua STD nhưng việc phá thai đã làm cho tương lai của tôi trở nên mù tịt. Nó đã thay đổi cách tôi nuôi dạy con trong tương lai. Nó đã thay đổi cách tôi cảm nhận về bản thân và mẹ tôi, nó cắt đứt mối quan hệ của tôi với Chúa. Làm thế nào tôi có thể đối mặt với Chúa một lần nữa với những gì tôi đã làm? Vì vậy, tôi đã tìm nhiều cách tự chữa trị vết thương tâm linh và tự hủy hoại bản thân.
Trong số những người thúc đẩy “quyền tự do lựa chọn”, tại sao những câu chuyện như vậy không bao giờ được công khai? Sự thật cũng thường bị bỏ qua là cha của đứa trẻ bị phá thai cũng sẽ phải chịu đựng sự mất mát. Sáu năm sau khi phá thai, một người đàn ông nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy những đứa trẻ xấp xỉ tuổi của hai đứa bé đã bị mất đi vì phá thai, tôi lại khóc không ra nước mắt, bất kể tôi đang ở đâu. . . nhà thờ, trung tâm mua sắm, công viên, thư viện. Tôi muốn gọi tên chúng.”35 Vì lợi ích của mọi người, phải có một cách tốt hơn phá thai để đối phó với việc mang thai ngoài ý muốn.
Nếu bạn đã trải qua một lần phá thai, hãy biết rằng Chúa khao khát chữa lành, tha thứ và ban cho bạn ơn huệ để bạn tha thứ cho chính bản thân. Hãy tận dụng các dịch vụ được cung cấp bởi các bộ chữa bệnh sau khi sinh con chẳng hạn như Project Rachel và Rachel’s Vineyard (Mỹ. Ở Việt Nam có các mái ấm). Ở đó bạn sẽ tìm thấy lòng trắc ẩn và sự ủng hộ, không phải là sự lên án hay xấu hổ.
Trở về chương 11 của Trang Mục lục
26 Suzanne Hoholik, “Pfizer Must Pay $2.3 Billion: Upper Arlington Man Helped Blow Whistle on Drugmaker’s Marketing,” Columbus Dispatch, September 3, 2009.
27 World Health Organization, “IARC Monographs Programme Finds Combined Estrogen-Progestogen Contraceptives and Menopausal Therapy Are Carcinogenic to Humans,” news release, July 29, 2005; Physicians’ Desk Reference, (Montvale, N.J.: Thomson, 2006); Collaborative Group on Hormonal Factors in Breast Cancer, “Breast Cancer and Hormonal Contraceptives: Collaborative Reanalysis of Individual Data on 53 297 Women with Breast Cancer and 100 239 Women without Breast Cancer from 54 Epidemiological Studies,” Lancet 347, no. 9017 (June 22, 1996):1713–27; Chris Kahlenborn et al., “Oral Contraceptive Use as a Risk Factor for Premenopausal Breast Cancer: A Meta-Analysis,” Mayo Clinic Proceedings 81 (October 2006): 1290–1302.
28 Von Hildebrand, The Privilege of Being a Woman, 63.
29 fructusventris.stblogs.org.
30 Whitehead and Popenoe, “Why Men Won’t Commit.”
31 Mika Gissler et al., “Suicides after Pregnancy in Finland: 1987–94: Register Linkage Study,” British Medical Journal 313 (1996): 1431–34; cf. B. Garfinkle et al., “Stress, Depression and Suicide: A Study of Adolescents in Minnesota” (Minneapolis: University of Minnesota Extension Service, 1986), quoted in David C. Reardon, “The Abortion/Suicide Connection,” The Post-Abortion Review 1, no. 2 (Summer 1993).
32 David C. Reardon, “Abortion Is Four Times Deadlier Than Childbirth,” The Post-Abortion Review 8, no. 2 (April–June 2000).
33 David Reardon et al., “Psychiatric Admissions of Low-Income Women Following Abortion and Childbirth,” Canadian Medical Association Journal 168 (2003): 1253–56.
34 Angela Woodhull, “Testimonies True to Life,” Human Life Alliance, advertising supplement (2001), 10.
35 E-mail message from a father to Human Life Alliance (humanlife.org).
Leave a Reply