Bài viết này lấy từ chương 2 của cuốn sách, Hope After Porn: 4 Women’s Tales of Heartbreak and How Their Marriages Were Saved. Nếu bạn có thể đọc tiếng Anh, bạn có thể download miễn phí.
Tôi gặp Darren khi tôi chỉ 19 tuổi. Sau khi bố mẹ tôi ly dị, mẹ tôi chuyển tới một thành phố mới để sinh sống – bố tôi là một người bạo hành về thể lý, cảm xúc và tình dục. Darren lớn tuổi hơn tôi, anh ấy đến từ một gia đình khắng khít. Nhưng quan trọng hơn cả là Darren có khả năng làm tôi cười. Darren rất hài hước, kiểu hài hước mỉa mai của Ben-Stiller. Từ ngày gặp đầu tiên tôi đã phải lòng anh ấy.
Năm 1993 chúng tôi cưới nhau và rời gia đình hai bên tại St. Louis để Darren có thể học Chủng viện Dallas Theological Seminary. Tôi rất vui mừng và hứng khởi khi nghĩ đến Darren sau thời gian huấn luyện sẽ làm việc mục vụ trong hội thánh (Tin Lành). Cưới một người tốt đem đến cho tôi cảm giác an toàn là sẽ không còn bị làm tổn thương như những người nam trong gia đình tôi. Darren và tôi có tình bạn thân tình, chúng tôi làm mọi sự cùng nhau và cả hai chúng tôi đều yêu thích điều này.
Đêm phát hiện
Vào một đêm mưa tháng mười, tôi ở nhà một mình còn Darren đang tham dự lớp tại chủng viện. Tôi không biết tại sao tôi tìm vào lịch sử trên máy vi tính của chúng tôi. Có lẽ vì tôi muốn chứng minh là cảm giác trong lòng của tôi không sai. Điều tôi phát hiện đêm đó thay đổi tôi cách vĩnh viễn – nó thay đổi con người tôi, một người nữ và là một người vợ. Tôi mở hàng trăm trang web chứng minh cho tôi rằng người chồng “ngoan đạo” của tôi cũng bị tổn thương như những người nam trong gia đình tôi. Tôi có hai lựa chọn: chấp nhận sự thật hoặc bắt chồng tôi phải thay đổi.
Thậm chí tôi không nhớ tôi đã lái xe trong mưa 40 dặm để đến trường của chồng tôi. Tôi chỉ nhớ khi tôi bước vào cửa phòng học trong bộ đồ ngủ và cái nhìn của chồng tôi nói anh ấy biết anh ấy đã bị phát hiện. Lúc đầu anh nói dối nhưng sau đó anh xin lỗi và nói anh sẽ không bao giờ làm điều đó nữa. Không ai muốn tin những điều đó hơn tôi. Tôi không muốn bất cứ ai biết hôn nhân của tôi không hoàn hảo. Tôi không muốn bất cứ ai biết Darren nhìn vào phụ nữ cách này. Trong tôi có lời nói “Này April, con trai luôn là con trai. Anh ấy đã bị phát hiện. Việc đã xong. Hãy cứ vui cười, đùa giỡn và trở về với hôn nhân tuyệt vời của mình. Mày không muốn sống như cha mẹ mày đã sống, phải không? Giữ lấy nỗi hận thù, trừng phạt nhau bằng việc không nói chuyện – mày không giống vậy. Cứ tiếp tục sống và quên đi mọi thứ.” Và tôi đã làm như thế… được tám năm.
Đỗ lỗi cho bản thân
Sau mỗi lần bị bắt quả tang, Darren càng có kinh nghiệm che giấu hơn , còn lòng tôi thì chết thêm một chút. Sự tôn trọng của tôi đối với anh cũng đang chết dần. Cả hai chúng tôi đều che đậy việc anh ấy làm vì không ai muốn đối mặt với sự thật, dù mỗi người có những lý do khác nhau. Lý do của tôi là sự tự phụ. Thực ra tôi không muốn ai xét đoán tôi, chồng tôi, hoặc những quyết định của tôi. Tôi đã không biết Darren nghiện xem porn từ khi anh ấy 13 tuổi. (Anh ấy thường lẻn vào tầng hầm của nhà hàng xóm bên cạnh để xem những tạp chí của họ khi họ đi vắng.) Tôi đã không biết về sự nặng nhẹ của vấn đề; tôi đã tưởng lầm rằng vấn đề của anh ấy là vì tôi. Tôi là kẻ lớn lên từ một gia đình gặp nhiều rắc rối, mang những hậu quả không tốt trên mình. Nếu tôi ốm hơn một chút, cao hơn, tóc vàng hơn, hay tôi có nhiều tài năng hơn thì anh ấy sẽ không cần xem porn nữa. Tôi thực sự nghĩ rằng mình là kẻ bị hư hại. Tôi đã trải qua 10 năm trong sự cố gắng để biến đổi bản thân mình cho anh ấy, cố gắng lần nữa để đáp ứng nhu cầu của anh ấy về mọi khía cạnh. Chắc chắn là tôi sẽ tìm thấy những phương liệu hoặc thuốc chữa để tẩy sạch việc này cách vĩnh viễn.
Vấn đề là Darren không đi theo kế hoạch của tôi. Anh ấy buồn rầu mỗi lần bị bắt quả tang nhưng không bao giờ thực sự ăn năn hối hận. Tôi nói anh ấy đi tư vấn với tôi, anh chỉ đi một lần rồi nói: “Ông ta là kẻ khoắc lác”j và không trở lại tư vấn nữa. Anh ấy biết cách để làm tôi cười về việc tư vấn rồi quên nó đi; tôi cũng mong muốn cười rồi quên đi. Vì thế sau mỗi lần, tôi đã chỉ làm điều đó: quên đi. Không ai biết cả: gia đình, người trong giáo xứ, bạn thân , chẳng ai biết cả. Chúng tôi không bao giờ nói về những loại vấn đề này. Tôi còn nhớ khi tôi gọi một chương trình thảo luận trên đài phát thanh Kitô giáo và chỉ biết khóc với người đang thực hiện cuộc gọi. Mặc dù tâm hồn tôi rất đau khổ nhưng tôi muốn ẩn danh. Nụ cười luôn ở trên khuôn mặt tôi, cười khi có lời nói đùa; không ai có thể nghĩ ra được bóng tối đang phủ lấp tôi ngày càng dày đặc hơn.
Thêm vào đó là trong 6 năm nay Darren và tôi phải đối diện với việc vô sinh . Điều này càng làm cho mối quan hệ của chúng tôi thêm căng thẳng và cảm giác bất lực của tôi thêm nặng nề.
Cách rõ ràng để giải thích cảm giác này là những cảnh trong phim của một người bị lấp trong một hang động ngập đầy nước, và người ấy chỉ có một túi không khí nhỏ giữa mặt nước và trần đá của hang động. Đáng lẽ tôi nên nhờ đến sự giúp đỡ của người khác và chia sẻ những cảm giác của tôi. Tôi nên chia sẻ với mẹ tôi, hoặc vị mục sư của tôi… hoặc một ai khác. Nhưng tôi đã không cho ai biết.
“Anh hãy nói với em, anh không muốn em ra đi”
Một hôm sau 11 năm kết hôn, sự gì đó trong tôi đã bị tắt ngụm. Tôi bắt quả tang một lần nữa anh ấy xem porn, ngọn lửa nhỏ còn lại trong trái tim tôi đã bị thổi tắt . Tôi không có chút cảm xúc, không nước mắt, không chút thương xót, không chút thương cảm. Tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng.
Tôi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến công tác của mình. Mỗi chuyến công tác, Darren luôn đưa tôi đến sân bay. Khi đã đến phi trường , tôi quay lại và nói tôi sẽ bỏ anh ấy ra đi. Tôi nhớ cái nhìn đầy tức tối và thất vọng trong ánh mắt anh ấy, khi anh hỏi tôi: “April, em muốn gì từ anh?”
Tôi đứng trên lề đường cúi xuống nói qua cửa của xe, “Em muốn anh ra khỏi xe, nắm lấy em và nói anh không muốn em ra đi!” Sau một lúc thinh lặng đến nghẹt thở, anh ấy ngồi trong xe nhìn tôi và nói: “Sao cũng được!” Đó là câu trả lời của anh ấy. Sao cũng được.
Đứng bên lề đường của phi trường, tôi đã bị ép để thừa nhận là tôi không thể thay đổi Darren và Darren đã không sẵn lòng, hoặc đã không thể tự thay đổi bản thân. Tôi không thể không thừa nhận rằng anh ấy không khác gì những người đàn ông đã làm tổn thương tôi trong quá khứ. Dù tôi cần Darren thay đổi, tôi phải đối mặt với thực tế phũ phàng là tôi không thể thay đổi anh ấy.
Tự do nhờ Cộng đoàn
Suốt 11 năm hôn nhân, không có một ngày nào mà chúng tôi không thấy mặt nhau. Nhưng khi tôi bỏ anh ấy ra đi, Darren không hề có liên lạc gì từ tôi. Sau chuyến công tác, tôi không trở về nhà. Sau những tuần gọi và hỏi gia đình về tôi, Darren bị ép để thú nhận tội của mình. Anh ấy bị đưa vào nơi thấp nhất của đời mình. Tôi mừng là tôi không có mặt lúc đó. Tôi tin là nhờ tôi không có mặt ở đó, không có tôi là vật ngăn cản, Chúa mới có thể đối ứng với Darren cách rất cá nhân.
Chính là nhờ những tháng này mà Darren nhận được ánh sáng. Anh ấy có được sự hỗ trợ của cộng đoàn những người nam và anh dùng cơ hội này để chia sẻ sự mất mát, sự nghiện với những người nam cũng đang trải qua khó khăn. Anh ấy thực hiện những bước thay đổi đáng kể để cứu hôn nhân chúng tôi. Anh ấy loại bỏ hết mọi tivi, đầu đĩa và máy vi tính . Anh thậm chí còn hạ cấp điện thoại, dùng điện thoại nắp gập. Anh ấy tìm một nhà trị liệu, Roger Johnson, chuyên về việc nghiện sex, một người rất quan trọng trong quá trình hồi phục của Darren.
Khi Darren đã đi được khá xa trên con đường hồi phục, anh cho phép mình dùng lại máy vi tính cách hạn chế. Nhờ nhà trị liệu của mình, Roger, mà Darren biết được phần mềm Covenant Eyes Accountability software. Chương trình này theo dõi mọi trang web Darren truy cập và gửi báo cáo về việc anh dùng internet đến với những người nam anh tin tưởng. Và may mắn thay, Darren lúc này có những người nam yêu mến anh, không cho phép anh trốn tránh trách nhiệm mà không gây ra loại xấu hổ đầy độc hại.
Ân sủng đến cứu tôi
Thật không may ở lúc này tôi đã để mối tương quan của chúng tôi hoàn toàn bị cắt đứt. Tôi cầm tờ giấy ly dị trong tay và yêu cầu Darren ký nó. Chúng tôi bán nhà, bàn ghế chuẩn bị cho việc sống tách lìa vĩnh viễn. Tôi không muốn cảm nhận sự đau lòng nên tôi trở nên rất lạnh lùng và xa cách với bạn bè và gia đình. Thật ra tôi rất giận Darren và giận Chúa vì tôi nghĩ cả hai có khả năng để thay đổi tình huống, nhưng đã quyết định là không. Quá tuyệt vọng, tôi tránh xa tình yêu, sự thành thật, niềm vui và sự tự chủ. Tôi muốn làm tổn thương những người đã làm tôi bị tổn thương, nhưng thực ra tôi chỉ làm cho những vết thương trong trái tim tôi trở nên nặng hơn và phải mang nó trong lòng mãi mãi. Nếu có cơ hội để làm lại cuộc đời, tôi sẽ làm một điều khác với cách tôi đã làm. Tôi sẽ cho phép những người khác chia sẻ vào những thất vọng của tôi trước khi nó trở thành tuyệt vọng.
Vì một lý do nào đó, chỉ Chúa biết, tôi đã giữ các giấy tờ ly dị trong ví của mình và không bao giờ nộp chúng. Trong những lúc tức giận kinh khủng nhất, khi tức giận trở thành thịnh nộ, tôi vẫn không có khả năng để bỏ giấy tờ vào hộp thơ bưu điện. Trong thời gian này, Darren lãnh nhận lời khuyên khôn ngoan từ một người tên Dave Semmelbeck. Dave khuyên Darren hãy yêu tôi và kiên nhẫn với tôi mặc dù tôi đối xử với anh bằng sự căm ghét và khinh bỉ. Darren luôn đối xử với tôi cách dịu dàng, chứng tỏ là Darren đã thực sự đang thay đổi.
Sau nhiều tháng quan sát nhìn thấy tính tình của , anh ấy trở nên hiểu biết hơn tình trạng của mình, mối tương quan của chúng tôi bắt đầu được chữa lành. Covenant Eyes (công ty phần mềm) đóng góp phần rất lớn vào việc đem đến sự an tâm cho tôi rằng Darren đã thay đổi. Darren đã chọn để những người nam tôi quen biết và tin tưởng, chịu trách nhiệm sẽ giúp Darren tiếp tục đi đúng hướng. Đó không còn là bổn phận của tôi nữa. Tôi không còn phải lo lắng để tìm kiếm trên máy vi tính của anh nữa. Tôi có thể cậy dựa vào những người nam khác để giúp đỡ Darren, họ sẽ mời sự tham gia của tôi nếu cần. Đối với tôi, Covenant Eyes giúp chữa lành vai trò người vợ để tôi bắt đầu xây dựng lại sự tin tưởng và lòng tôn trọng đối với chồng tôi. Darren có phần mềm Covenant Eyes trên laptop và iPhone của anh.
Qua việc tư vấn và điều trị, tôi bắt đầu nhận ra Darren có trách nhiệm, có điều kiện để lãnh trách nhiệm cho những hành vi của anh và có dụng cụ để giúp bảo vệ anh khỏi chính mình.
Lúc này, Chúa dùng chính sự yếu đuối mà Darren đã cố gắng để che đậy để trở thành bục giảng chia sẻ quyền năng biến đổi của Chúa. Dave có một sứ vụ gọi là Sit in the Chair /ngồi trong chiếc ghế, lấy tên từ những tháng ngày anh được “thúc đẩy” để chia sẻ câu chuyện của mình lần đầu tiên với những người nam khác trong nhóm . Đó là lúc Darren phải đối mặt với tên lừa đảo mà anh đã từng trở thành. Sau khi thú tội, Darren bắt đầu dần dần thực sự đồng cảm cho những người phải trải qua những vấn đề tương tự như anh.
Câu chuyện của chúng tôi không chỉ là về chính chúng tôi: nó là câu chuyện của Chúa, vì thế chúng tôi không còn xấu hổ nữa. Chúa đã chứng tỏ quyền năng của Người trong sự yếu đuối của chúng tôi.
April Mabrey is a wife, a corporate mom to twins, homeschooler, speaker, and Covenant Eyes blogger. April loves to share the story of how God has dramatically redeemed her past and restored her marriage.
Leave a Reply