Ảnh từ StrangeNotions.com
Bài viết bởi Steve Gershom
Steve tên thật là Joseph Prever đã chia sẻ về cảm nghiệm cuộc sống của anh, người bị thu hút bởi người đồng tính ở đây
Tôi đã nghe nói nhiều về Giáo Hội thì ác hiểm, cố chấp vì Giáo Hội chống lại hôn nhân đồng tính. Giáo Hội nghĩ rất tệ về người đồng tính, Giáo Hội có ác cảm đối với người đồng tính. Phản ứng bản năng của tôi với những lời như trên là: Bạn đang nói cái quái gì vậy? Chúng ta có đang nói về cùng một Giáo Hội không?
Khi tôi đi xưng tội, đôi khi tôi đề cập đến việc tôi là người đồng tính để vị linh mục có bối cảnh [cho việc xưng tội]. Tôi luôn nhận được một trong hai phản ứng: hoặc là thương cảm, khuyến khích và ngưỡng mộ vì cuộc sống độc thân khó khăn và đi ngược lại với xã hội cách sâu sắc; hoặc là không có phản ứng nào cả, chẳng chút lăn tăn như là tôi vừa mới thú rằng tôi ăn quá nhiều trong ngày Lễ Tạ Ơn (tương tự như Tết ở Việt Nam).
Giữa hai phản ứng này, cái tôi của tôi thích phản ứng thứ nhất hơn—ai lại chẳng thích nghĩ mình thuộc loại người anh hùng?— nhưng phản ứng thứ hai hợp lý hơn. Là người đồng tính không có nghĩa là tôi đặc biệt hay khác thường. Điều này chỉ có nghĩa là đời sống của tôi không luôn dễ dàng. (Ngạc nhiên không!) Và như người bạn J. của tôi trả lời khi gần đây tôi bộc lộ với anh về việc đồng tính luyến ái của tôi, “Tôi đoán là nếu không phải là việc ấy thì nó phải là một sự gì khác.” Nghĩa là không ai sống mà không có gánh nặng này hoặc gánh nặng kia. Như Rápbi Abraham Heschel nói: “Người mà chưa chịu khổ, người ấy biết được điều gì?”
Đâu là những người Công Giáo ghen ghét mù quáng mà tôi hay nghe nói? Khi tôi nói với gia đình tôi [về xu hướng của mình] khoảng 1 năm về trước, mọi người phản ứng không gì khác ngoại trừ tình yêu và sự thông hiểu. Không ai phản ứng như là tôi mắc bệnh. Không ai vì thế bắt đầu cư xử khác biệt với tôi hay nhìn tôi nghi ngại. Mọi người bạn Công giáo biết về tôi cũng có một phản ứng như vậy. Họ yêu tôi vì những gì tôi thực sự là.
Thực ra, lần duy nhất tôi bị sốc hoặc ghê sợ không thể tin được, lần duy nhất tôi nhận ra người ta đối xử với tôi khác biệt là sau khi tôi nói với người ủng hộ lối sống đồng tính: “Độc thân?! Bạn là thứ gì quái gở!”
Thật đáng hoan hô cho việc dung hoà những quan điểm khác nhau. Tôi tạ ơn những người hoạt động cho đồng tính về vài điều: làm người ta ý thức hơn về sự phổ biến của đồng tính luyến ái, làm cho việc kỳ thị và sợ người đồng tính ít được chấp nhận hơn, nhưng họ cũng làm cho tôi khó được hiểu biết, được chấp nhận vì tôi là ai và điều tôi tin. Nếu tôi muốn có sự cởi mở, không thành kiến, sự chấp nhận và sự thông hiểu, tôi đến với những người Công Giáo.
Là người đồng tính đồng thời cũng là người Công giáo có là điều khó khăn không? Có, vì như mọi người, tôi đôi khi muốn những điều không tốt cho tôi. Giáo Hội không muốn tôi có những điều đó không phải vì Giáo Hội bủn xỉn nhưng vì Giáo Hội là người mẹ tốt. Nếu con của tôi muốn ăn cát và tôi bảo nó: việc ăn uống không phải như vậy; nó không cung cấp dinh dưỡng cho con; nó sẽ làm hại con. Có thể con gái của tôi có tình trạng thể lý nào đó khiến nó thích cát hơn thức ăn, nhưng tôi vẫn không để nó ăn cát. Trên thực tế, nếu nó còn trẻ hay cứng đầu cho đủ, tôi có thể không lý luận được với nó—tôi có lẽ phải lập nên một luật không được ăn cát. Ngay cả khi nó nghĩ rằng tôi dữ dằn.
Vì thế Giáo Hội không phản đối hôn nhân đồng tính vì nó sai; Giáo Hội phản đối vì nó là việc không thể, cũng như ăn cát để sống là việc không thể có được. Giáo Hội tin, và tôi tin, trong một vũ trụ có ý nghĩa, và trong một Thiên Chúa Đấng làm nên vũ trụ—đã dựng nên nam và nữ, thiết lập quan hệ tình dục và hôn nhân theo như dự định từ muôn thuở. Trong thế giới ấy, hôn nhân đồng tính không hợp lý/không có ý nghĩa. Nó không ăn khớp với mọi sự khác và chúng ta sẽ không vì thế quẳng đi mọi sự ấy.
Nếu bạn không tin vào những điều này, nếu bạn tin rằng nam nữ và sex và hôn nhân là bất cứ điều gì chúng ta quyết định để nó là, thì cũng được: chúng ta không có gì để bàn luận. Đó không phải thế giới mà tôi thuộc về.
Vì vậy, đúng, thật khó để là người đồng tính và là người Công giáo—khó để là bất cứ điều gì và là người Công giáo—vì tôi không luôn được làm điều tôi muốn. Chỉ cho tôi tôn giáo mà bạn có thể làm điều gì bạn muốn và tôi sẽ chỉ ra cho bạn một tôn giáo tồi tàn, lười biếng. Thứ mà chẳng đáng để vì đó mà sống hay thí mạng, hay thậm chí có đủ lý do để làm bạn thức dậy. Đó có thể là thứ thế giới mà John Lennon muốn, nhưng John Lennon là một gã khá là ngớ ngốc.
Tôi có sẵn sàng đổi quan điểm Công giáo của tôi để tôi có thể cưới một người đàn ông? Tôi có sẵn sàng đổi chác Thánh Thể và Thánh Lễ và mọi thứ về Công giáo? Là người Công giáo có nghĩa là tin vào một Thiên Chúa, Đấng thực sự chờ tôi trong nhà nguyện, hy vọng rằng tôi sẽ dừng lại vào nhà nguyện 10 phút để Ngài có thể tuôn đổ tình yêu và ơn chữa lành vào trái tim tôi. Cái nào có giá trị hơn—tất cả những thứ này, hay tôi sẽ có sex với bất cứ ai tôi muốn? Tôi ước gì mọi người, đồng tính hay không, có đời sống tốt lành như tôi đang có.
Tôi biết đây không phải là câu trả lời thoả đáng. Tôi không nghĩ sẽ có câu trả lời thoả mãn. Tôi cố gắng để làm cho đời sống tôi thành một câu trả lời toại nguyện, đến với câu hỏi này và đến với những câu hỏi khác: Những người chung quanh tôi sống vì mục đích gì? Tình yêu là gì và nó mang hình dạng nào? Làm sao chúng ta có thể vượt qua sự ích kỷ của chính mình để chúng ta có thể yêu mến Chúa và tha nhân và chính chúng ta.
Đó là một công việc đang được tiến hành.
Chuyển ngữ từ Catholíc, Gay, and Feeling Just Fine. Được phép của Steve Gershom để dịch và đăng.
Steve Gershom is a web developer, ex-high-school-teacher, freelance writer, and practitioner of Huaquan Kung Fu. He graduated from the Thomas More College Of Liberal Arts with a degree in literature, and currently lives in New England. His blog, Catholic, Gay, and Feeling Just Fine can be found at SteveGershom.com.
Leave a Reply