Khi Ađam và Evà phạm tội đầu tiên, câu hỏi đầu tiên Chúa hỏi họ là “Ngươi ở đâu?” Vì Chúa biết tất cả, nên Ngài không hỏi về vị trí của họ. Câu hỏi sâu hơn là họ đã đặt mình ở đâu trong mối quan hệ với Ngài. Ađam đáp: “Con nghe thấy tiếng Ngài trong vườn, con sợ hãi vì con trần truồng, nên con lẩn trốn” (Sáng thế 3:10).
Chúng ta thường than phiền rằng Thiên Chúa thì khó mà tìm thấy được, trong khi chúng ta là những người đã giấu mình khỏi cái nhìn của Ngài vì xấu hổ. Có lẽ mong muốn trốn tránh Ngài của chúng ta xuất phát từ việc tránh nhìn vào con người mình. Hôm nay, chúng tôi mời bạn hãy chống lại sự cám dỗ che giấu bản thân. Hãy nhìn nhận một cách trung thực bạn là ai và bạn muốn trở thành người như thế nào. Mục đích của việc này, như bạn sẽ thấy, không phải để tạo ra cảm giác tội lỗi cho bạn hoặc chỉ tập trung vào điều tiêu cực.
Hãy tự hỏi bản thân: “Tôi muốn trở thành người đàn ông như thế nào?” Trước khi bạn trả lời, đừng nghĩ “Tôi nên nói gì?” hoặc thậm chí “Chúa muốn tôi nói gì?” Hãy cứ thành thật.
Bạn cũng hãy tự hỏi mình: “Khi tôi chết, tôi muốn người ta nhớ gì về tôi? Tôi hy vọng bài điếu văn viết gì về tôi?”
Bây giờ hãy đặt cuốn sách này xuống trong vài phút và trả lời hai câu hỏi đó một cách trung thực nhất có thể. Hãy nghiêm túc và đặt sách xuống.
Chúng tôi dám cá rằng “loại đàn ông nghiện sự dâm dục” không phải là những gì bạn nghĩ đến. Cho dù bạn có thể gặp khó khăn đến đâu trong lĩnh vực đó, thì có một dòng điện sâu hơn đang chạy trong bạn, khao khát điều gì đó lớn lao hơn. Chúa tạo ra bạn tốt lành! Chắc chắn, bạn có những khiếm khuyết của riêng mình, như tất cả mọi người. Nhưng nếu bạn cho phép Chúa nhìn bạn, bạn sẽ nhận thấy rằng Ngài xem bạn như một người con trai yêu quý, không phải là một sự thất vọng. Hãy lãnh nhận sức mạnh từ cái nhìn của Ngài thay vì trốn tránh.
HÀNH ĐỘNG
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu gặp một người bại liệt nằm một chỗ đã ba mươi tám năm. Chúa Giêsu hỏi ông một câu hỏi đánh ngay vào trọng tâm: “Anh có muốn khỏi bệnh không?” Người đàn ông phản ứng như thế nào? Với sự tự thương hại và trách móc người khác: “Thưa Ngài, khi nước khuấy lên, không có người đem tôi xuống hồ. Lúc tôi tới đó, thì đã có người khác xuống trước mất rồi!” (Gioan 5: 6-7). Đọc toàn bộ văn bản của Phúc Âm Thánh Gioan 5,1-17, và sau đó suy ngẫm về nó. Khi bạn làm như vậy, hãy hình dung mình là người đàn ông bị liệt. Chúa Giêsu hỏi bạn rằng bạn có muốn được tự do không. Câu trả lời của bạn là gì? Bạn mong muốn được chữa lành. . . nhưng những người khác ngăn cản bạn? Bạn khao khát tự do. . . miễn là nó dễ dàng? Bạn khao khát tự do… miễn là bạn có thể giữ lại một vài thói quen xấu? Bạn đang viện lý do gì, bạn vẫn còn đưa ra lý do không? Và quan trọng nhất, nơi đâu trong bạn cần được chữa lành?
Nếu bạn thực sự khao khát tự do, Thiên Chúa cũng muốn điều đó cho bạn. Nhưng nó sẽ cần phải trả giá. “Để gìn giữ đức khiết tịnh,” Thánh Josemaría Escrivá viết, “Thánh Bênêđictô lao mình vào bụi gai, Thánh Bênađô nhảy xuống ao nước băng giá. Còn bạn, bạn đã làm gì nào?”6 Thánh nhân cũng nói, “Đừng bảo: “Đó là bản tính của tôi, là cá tính của tôi.” Đó chỉ là biểu hiện của một người thiếu khí phách: Hãy sống cho xứng bậc nam nhi.”7 Những lời này có vẻ khắc nghiệt, nhưng đôi khi một cái tát của tâm trí có tác dụng tốt hơn cho một người đàn ông so với những lời dịu dàng tâng bốc. Đừng ngại tự hỏi bản thân: “Có phải tôi không thể cố gắng nhiều hơn để tránh sự dâm dục hay tôi không thể cố gắng ít hơn được nữa?” (Video cho ngày 2)
6 Escrivá, The Way (đã được dịch với tựa đề Con Đường), 43.
7 Escrivá, The Way (đã được dịch với tựa đề Con Đường), 21.
Leave a Reply