Để làm cho Kitô giáo đáng tin cậy, chúng ta phải tạo ra những mái ấm cho những người không có tổ ấm hoặc gia đình riêng—kể cả những người chịu vấn đề về tình dục. Các Kitô hữu thường có tiêu chuẩn kép, đay nghiến người quan hệ đồng giới như thể tội này trầm trọng hơn những tội lỗi khác. Nhiều người đã tiếp thu quan điểm thế tục của thế kỷ 19, định nghĩa lại thuật ngữ đồng tính luyến ái thành một kiểu tâm lý lệch lạc bẩm sinh. Những thái độ này rõ ràng đến mức mù quáng đối với những người bị hấp dẫn tình dục không mong muốn, và điều đó khiến họ ít có khả năng tìm kiếm sự giúp đỡ của cộng đoàn Kitô hữu. Kitô hữu phải ăn năn về thái độ không theo Kinh thánh của mình và tìm cách truyền đạt cho những người đang đấu tranh với tội lỗi dưới bất kỳ hình thức nào rằng họ sẽ tìm thấy nơi ẩn náu trong Giáo hội. Chúa Giê-su đã nói, “một cây lau bị dập, Ngài không đành bẻ gãy” (Mát-thêu 12,20). Mọi người phải có thể tin tưởng rằng giáo hội sẽ bảo vệ và nuôi dưỡng những phần bị tổn thương và tan vỡ trong cuộc sống của họ.
Kitô hữu phải luôn nhớ rằng bản thân họ đã sa ngã và rối loạn—rằng họ cũng có khả năng phạm tội như bất kỳ ai khác. Việc một người giữ vững lý tưởng đạo đức về tình dục không có nghĩa là họ có thể đấm ngực tự hào hay tự cho mình là đúng. Luân lý tính dục vốn bắt nguồn từ niềm tin rằng một số hành động lành mạnh hơn và thỏa mãn hơn, vì chúng phù hợp với cách Chúa tạo ra nhân loại.
Giáo hội nên mong muốn trở thành một cộng đồng chào đón những người bị ruồng bỏ và bị thiệt thòi. Cảm giác cô đơn đè nặng có thể đẩy mọi người vào những cộng đồng người đồng tính trong hành trình tìm kiếm sự chấp nhận và cảm giác cộng đồng. Như chúng tôi đã nói trong chương 4, Kitô hữu có trách nhiệm tạo ra những nơi mà những người độc thân có thể tận hưởng những mối quan hệ cam kết và thể hiện tình cảm không liên quan đến tình dục.
Những người đã vật lộn với các vấn đề tình dục thường phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Họ đã phải giằng co với đức tin Kitô giáo của mình. Họ đã hy sinh nhiều hơn hầu hết mọi người — họ thường phải từ bỏ hy vọng về sự thân mật tình dục và một gia đình của riêng họ. Để tồn tại, họ phải đào sâu vào nguồn lực tinh thần trong mối quan hệ của họ với Chúa. Kết quả là, họ có thể trở thành “những người chữa lành vết thương” với lòng trắc ẩn, sự cảm thông và trí tuệ sâu sắc để phục vụ người khác. Giáo hội có thể học hỏi từ sự hiểu biết sâu sắc và kinh nghiệm của họ.
Leave a Reply