Chúng ta phải công nhận lý thuyết lệch pha là nhất quán logic. Không ai thực sự phủ nhận rằng ở mức độ sinh học, sinh lý, giải phẫu và hóa sinh, nam và nữ tương hợp với nhau. Đó là cách hệ thống sinh sản và tình dục của con người được thiết kế. Do đó, việc chấp nhận một bản sắc không dị tính thực sự gây ra một sự rối loạn nội tại. Nó mâu thuẫn với thiết kế sinh học của một người.
Người đó đang ngầm ý nói: Tại sao tôi phải quan tâm đến cấu trúc của thân xác mình? Tại sao tôi phải để điều đó ảnh hưởng đến danh tính của mình? Tại sao thân xác có giới tính sinh học của tôi ảnh hưởng đến các lựa chọn đạo đức của tôi? Thân xác bị tách rời khỏi con người thật của chúng ta, như thể nó không có giá trị nội tại hoặc mục đích mà chúng ta buộc phải tôn trọng về mặt đạo đức.
Đây là một cái nhìn rất thấp về thân xác.
Hãy nghĩ về điều này: Ngày nay, người ta chấp nhận rằng nếu một người cảm thấy có sự tách rời giữa giới tính sinh học và ham muốn tình dục, thì cách hành động hợp lý duy nhất là chấp nhận trạng thái tâm lý của họ là bản thể đúng và chân thật của họ. Nhưng tại sao? Tại sao giả định rằng cảm xúc quan trọng hơn thân xác?
Một người tham gia vào hành vi đồng giới có thể không thực sự muốn coi thường thân xác một cách có chủ đích. Nhưng hành động của chúng ta có thể có các hàm ý logic mà chúng ta chưa nghĩ thấu đáo. Các lựa chọn của chúng ta ngụ ý một siêu hình học – trong trường hợp này, là cùng một thế giới quan phân mảnh hai tầng được đề cập trong các chương trước, với cái nhìn tiêu cực về sự tồn tại hiện hữu. Không có gì ngạc nhiên khi Tân Ước nói rằng hành vi đồng giới “làm nhục” cơ thể: “Vì vậy, Thiên Chúa đã để mặc họ … khiến thân thể họ ra hư hèn” (Rôma 1:24).
Nhiều người lên án luân lý theo Kinh Thánh là nghiêm khắc và xét đoán. Nhưng thực ra nó dựa trên sự tôn trọng sinh học của chúng ta như một phần không thể tách rời của con người. Nó cung cấp một cái nhìn phong phú, đa chiều về ý nghĩa của việc làm người.
Leave a Reply