Bài này được chuyển ngữ từ A letter from Trappist nuns in Syria: “Blood fills our streets, our eyes, our hearts”
Hôm nay chúng tôi không có lời nào, ngoại trừ những lời từ Thánh vịnh mà Kinh Phụng vụ đặt trên môi miệng chúng tôi trong những ngày này:
Lạy Chúa Trời, xin nghe tiếng thở than,
gìn giữ mạng con khỏi quân thù khủng bố,
Này kẻ ác mưu đồ, chúng ồn ào tác hại, xin giấu kỹ con đi.
Chúng mài lưỡi như mài gươm sắc,
lời thâm độc tựa tên lắp vào cung,
bắn trộm người vô tội,
bắn thình lình mà chẳng sợ chi.
Chúng quyết tâm làm điều độc dữ,
bàn luận xem gài bẫy thế nào,
rồi nhỏ to: “Ai mà thấy được?”
Bày kế lập mưu làm điều ác,
chúng hoàn thành kế hoạch đã mưu toan.
Thâm hiểm biết bao lòng dạ người đời !
Nhưng Thiên Chúa lại bắn tên vào chúng,
thình lình chúng đã bị trúng thương.
Tấc lưỡi mình hại mình là thế !
Thiên hạ xem, ai cũng lắc đầu.
Hết thảy mọi người đều kính sợ, họ sẽ loan truyền hành động của Thiên Chúa và hiểu ngay những việc Người làm. Người công chính sẽ vui mừng trong CHÚA và ẩn náu bên Người. Mọi tấm lòng chính trực đều lấy thế làm vinh.
–Thánh vịnh 64
Chúng tôi nhìn vào những người xung quanh chúng tôi, những người công nhân của chúng tôi, tất cả như đang ngừng sống, hết sức sửng sốt: “Họ đã quyết định để tấn công chúng ta.” Hôm nay chúng tôi đi đến Tartous… chúng tôi cảm nhận được sự tức giận, không nơi nương tựa, sự bất lực để diễn tả cảm giác của họ về tất cả những điều này: mọi người cố gắng hết sức để làm việc và sống cách bình thường. Chúng tôi nhìn thấy người nông dân tưới vườn của họ, cha mẹ đang mua sách vở cho năm học sắp sửa bắt đầu, những đứa trẻ ngây thơ vô tình xin mua một món đồ chơi hoặc cây kem… chúng tôi nhìn thấy người nghèo; họ nhiều quá, cố gắng để kiếm vài xu. Đường phố đầy dẫy những người tị nạn “trong nước” của Syria. Họ từ khắp nơi đến chốn duy nhất còn lại mà còn có thể gọi là sống được… Chúng tôi nhìn thấy vẻ đẹp của những ngọn đồi, nụ cười mỉm trên những khuôn mặt, ánh mắt tốt lành của chàng trai sắp sửa tham gia vào quân đội và trao cho chúng tôi một vài hạt đậu phộng trong túi của anh ta như một biểu tượng của “sự đồng lòng”… Và rồi mọi người sẽ nhớ “họ” (chính quyền Mỹ) đã quyết định thả bom trên chúng ta vào ngày mai… Họ dám cả gan như vậy. Vì “đã đến giờ để làm điều gì đó,” như các nhân vật quan trọng đã tuyên bố, những người mà sẽ ngồi nhâm nhi ly trà trong khi họ xem Tivi để nhìn thấy chương trình can thiệp nhân đạo sẽ có kết quả như thế nào…
Liệu họ sẽ làm cho chúng ta phải hít khí độc của những kho vũ khí hóa học mà họ đã đánh trúng, vào ngày mai, để trừng phạt chúng ta vì những khí độc chúng ta đã hít vào? (Vì chính quyền Mỹ lên án chế độ đương thời đã dùng vũ khí hóa học trên người dân và những kẻ chống đối họ.)
Dân chúng đang căng thẳng trước màn hình: mọi sự họ đang chờ là một lời từ Obama!
Một lời từ Obama! Liệu người đã đạt giải thưởng Nobel Hòa Bình sẽ thốt lên lời giảm án chiến tranh cho chúng ta? Bất kể mọi sự về công bằng, mọi sự về hiểu biết thông thường, mọi sự về nhân ái, về khiêm tốn, về khôn ngoan?
ĐTC đã lên tiếng, các thượng phụ (của Chính Thống Giáo, các Giáo Hội Kitô giáo Đông phương, tương đương với ĐTC và giám mục trong Giáo Hội Công Giáo) và các giám mục đã lên tiếng, vô số kể các nhân chứng đã lên tiếng, những nhà phân tích và những người giàu kinh nghiệm đã lên tiếng, ngay cả những người chống đối chế độ đương thời đã lên tiếng…. Vậy mà chúng ta vẫn ở đây trong hoàn cảnh này, ngồi chờ chỉ một lời từ Ông Obama vĩ đại của chúng ta? Và nếu đó không phải là ông ta , nó sẽ từ một người khác. Ông ấy không phải là “một kẻ Vĩ Đại”, mà là “Kẻ Dữ” (Luxiphe) đang lộng hành trong những ngày này.
Vấn đề là đã trở nên quá dễ dàng đến biến lời dối trá thành một cử chỉ quý tộc, biến lợi ích tàn nhẫn của cá nhân thành điệu bộ tìm kiếm sự công bằng, biến ước muốn được mang vẻ hùng mạnh và nhu cầu sử dụng vũ khí thành “một trách nhiệm đạo đức không thể làm ngơ…”
Và mặc dù sự toàn cầu hóa của chúng ta và các nguồn thông tin, dường như không có gì có thể được xác minh. Dường như không có đến một mẩu nhỏ của sự thật…Đó là, họ không muốn có sự thật nào nữa; trong khi trên thực tế sự thật vẫn tồn tại, và bất cứ ai chân thành đều có khả năng tìm kiếm nó, nếu họ thật sự tìm kiếm cùng nhau, nếu họ đã không bị cản trở bởi những kẻ phục vụ cho những mối lợi ích khác.
Có điều gì đó sai lầm, và có gì đó rất nghiêm trọng…bởi vì kết quả sẽ tác động tới cuộc sống của cả một dân tộc…máu đang tràn ngập trên đường phố của chúng tôi, trong mắt chúng tôi, máu đổ trong tim chúng tôi.
Vậy lời lẽ còn có ý nghĩa gì nữa? Tất cả đã bị hủy diệt: một quốc gia bị tàn phá, những thế hệ người trẻ bị tiêu vong, trẻ em lớn lên cầm vũ khí trong tay, phụ nữ cuối cùng đơn độc trở thành mục tiêu cho đủ thứ bạo lực… những gia đình, truyền thống, những ngôi nhà, những lăng tẩm, đền đài của mọi tín ngưỡng…bảo tồn và kể cho chúng ta về lịch sử và vì thế là cội rễ của một dân tộc…tất cả đã bị triệt hạ…
Trong tư cách là người Công giáo, chúng tôi có thể ít nhất dâng tất cả những điều này lên cho lòng thương xót Chúa, kết hợp những khổ đau với Máu Thánh của Đức Kitô, Đấng đã mang ơn cứu chuộc đến cho toàn thế giới trong tất cả những ai chịu sầu khổ đớn đau.
Họ đang cố gắng tiêu diệt niềm hy vọng, nhưng chúng tôi bám vào nó với tất cả sức mạnh.
Với những ai thật sự hướng về Syria (trong sự thật và lòng nhân…) chúng tôi xin các bạn cầu nguyện…thật nhiều lời cầu nguyện thành tâm, khuyến khích chúng tôi can đảm.
Các nữ đan sĩ từ Azeir , Syria
Ngày 29 tháng 8 năm 2013
Leave a Reply