Như “Con chó quay lại chỗ nó mửa, đứa ngu lặp lại chuyện ngu đần” (Sách Châm ngôn: 26,11). Thật là một hình ảnh không dễ thương cho lắm, nhưng nó nói chính xác về tôi. Tôi đã lặp đi lặp lại những điều tôi biết là không tốt, cố gắng thuyết phục bản thân rằng “lần tới sẽ tốt hơn, không vấn đề gì cả đâu”. Cái gì không phải là vấn đề? Cơ thể của tôi? Trái tim của tôi? Tôi biết đó là một vấn đề lớn, nhưng tôi nghĩ tôi là người duy nhất không bằng lòng với cuộc sống vì thế tôi tiếp tục cố gắng.
Thật không may, bạn không thể nào trốn tránh bản thân mình khi bạn ở một mình. Tối lại đi ngủ, tôi biết tôi đang sống một cuộc sống giả dối. Tất cả chúng ta đều nói dối bố mẹ, nhưng phải mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng tôi đang tự lừa dối mình. Tôi bước đến những buổi tiệc, để phẩm giá của mình lại ngoài cửa. À mà không, thật ra, tôi đã để phẩm giá của mình ở nhà, vì tôi biết điều gì đang chờ tôi ở đó. Lúc đầu, tôi cũng tranh đấu với điều này, “mình có thể chỉ đến đó thôi và không uống gì cả, mình sẽ là một mẫu gương cho việc này”. Và bạn biết không, mẫu gương đó là: Một cô gái Kitô hữu cần được vây quanh bởi những người bạn say xỉn vì cô ấy sợ phải ở một mình. Thật là một nguồn cảm hứng! Tôi chắc chắn họ hết thảy sẽ hoán cải.
Thật ra, tôi đã không đến đó vì họ. Tôi dành thời gian và sẵn sàng lập mưu nói dối gia đình, là để có được sự chú ý từ các chàng trai mà tôi biết tôi không bao giờ muốn cưới. Tại sao tôi lại quan tâm nhiều đến những gì mà những gã say rượu nghĩ về tôi chứ? Tại sao tôi phải tự hủy hoại bản thân chỉ để được có họ bên cạnh?
Dĩ nhiên tôi không ưa thích lối sống đó. Nhưng tôi nghĩ, “Tôi là cô gái tuổi thiếu niên. Đây là cách thiếu niên phải trải qua.” Tôi bào chữa rằng tôi không còn lựa chọn nào khác, rằng đây đúng là những gì xảy ra ở độ tuổi này. Tôi không muốn mất đi những người bạn. Tôi không muốn cô đơn hơn tôi đã từng. Điều tôi không muốn thừa nhận, là kể cả mấy đứa mà tôi cho là “bạn tốt” thật ra cũng chẳng phải là bạn. Nhưng tôi biết đổ lỗi cho ai. Chính tôi đã chọn cho mình lối sống đó.
Có một sự giằng xé trong lương tâm tôi. Tôi muốn lấy lại lòng tự trọng của mình nhưng lại kinh sợ cái giá tôi phải trả. Một đêm nọ, tôi quyết định ghi lại tất cả những dòng suy nghĩ này vào một lá thư, dành cho người chồng tương lai của tôi: Anh yêu!
Đó là một tối thứ Sáu, những người được em gọi là bạn vừa mới rời đi, và em cảm thấy cô đơn vô cùng! Họ khoác lên người những chiếc váy cũn cỡn và những chiếc áo bó sát, muốn em đi club cùng họ. Đó là một việc bình thường vào mỗi tối thứ Sáu. Họ đã uống rượu và cố hết sức để thuyết phục em đi cùng, và em bị lung lay. Em như bị kéo về hai phía, và một phần trong em bảo em hãy đi đi. Nhưng nửa kia của em biết điều gì đang đợi em ở đó. Em không thể. Khi họ nản lòng và rời khỏi nhà em, em còn nghe họ nói, “Gì chứ? Cô ta tưởng rằng cô ta tốt đẹp hơn chúng ta ư?” Em bắt đầu cảm thấy xa lạ với bạn bè của mình.
Tất cả những rắc rối, nước mắt và nỗi buồn này liệu có xứng đáng với một tương lai tốt đẹp hơn phía trước? Em có ý thức được việc mình đang làm không? Em biết có điều gì đó tốt hơn thế này, và em đang cố gắng để nhìn thấy nó. Nhưng những lúc như thế thật sự khó khăn với em. Em đang cầu nguyện cho anh. Và biết rằng tất cả những cố gắng này của em là dành cho anh. Với trọn tình yêu của mình,
Crystalina
Leave a Reply