Sau khi bị hãm hiếp, một người phụ nữ đã chia sẻ với tôi rằng cô đã tìm ra một cách có thể đảm bảo là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa: đó là, cô sẽ luôn nói “có”. Vết thương đã xảy đến với cô khi cô cố nói “không” thì khủng khiếp đến nỗi cô thề sẽ không bao giờ phát ra từ đó lần nào nữa. Bằng cách đó, cô có thể kiểm soát bất kỳ tình huống nào. Một người nữ khác viết cho chúng tôi rằng, “Tôi cho rằng mọi gã đàn ông chỉ muốn vờ vịt và gã sẽ không dừng lại cho tới khi gã đạt được điều gã muốn, vì thế tôi chỉ việc đưa cho gã điều gã muốn. . . . và thật ngạc nhiên là, mỗi một ‘mối quan hệ’ đó đều rất ngắn ngủi, và khi đụng chạm thể lý càng nhiều, những ‘mối quan hệ’ này kết thúc càng sớm.”
Khi một người nữ chấp nhận chịu lạm dụng, nó chẳng giúp giải quyết điều gì. Nó giống như suy nghĩ của bạn rằng bạn có thể thắng cuộc chiến bằng cách tham gia hàng ngũ kẻ thù. Bạn có thể cảm thấy rằng không có lý do gì để chống cự trong tương lai, nhưng phẩm giá của bạn thì lại đáng được bảo vệ. Đừng đưa ra lời cuối cùng cho kẻ đã không yêu bạn.
Như Jason đã viết lời tựa ở đầu sách này, có rất nhiều trang giấy trắng đang chờ đợi để được ghi chép về câu chuyện của đời bạn. Tôi hiểu cảm giác của bạn khi bạn sợ rằng vết nhơ quá khứ có thể làm ố đi tương lai, nhưng điều này không cần phải xảy ra. Bạn có thể không kiểm soát được ngày đã qua, nhưng hôm nay và ngày mai là của bạn. Có lần tôi đã nghe người ta nói rằng, “Bất kể quá khứ bạn có dơ bẩn thế nào đi nữa, thì tương lai của bạn vẫn sáng tươi”.
Leave a Reply