Đúng là có một số người không cần bạn (hoặc họ cần bạn vì lý do sai trái nào đó), điều này không có nghĩa là bạn không có giá trị. Có rất ít phụ nữ nhận ra điều này, nhưng giá trị của một người phụ nữ không đến từ viễn tượng cô được đàn ông ham muốn bao nhiêu.
Thật là một gáo nước lạnh tạt vào mặt khi tôi nhận ra rằng những người đàn ông mà tôi từng hẹn hò hoặc không hề muốn một mối quan hệ, hoặc không hề yêu thích tôi. Họ chỉ ham muốn cái khoái lạc xuất phát từ việc có một mối quan hệ với tôi mà thôi. Tôi đã dành nhiều năm để hoàn thiện khả năng sắp xếp này sao cho có lợi cho tôi – hoặc là tôi nghĩ thế. Rằng nếu tôi đem đến cho mối quan hệ này tình cảm của tôi, thì họ cũng phải chú ý đến nó. Nhưng đây không phải là tình yêu. Đó là sự lợi dụng lẫn nhau. Vì tôi lớn lên và cảm thấy không ai cần mình, đời tôi trở nên một cuộc chiến trường kỳ để đi tìm giải đáp cho câu hỏi: Tôi cần phải làm gì để được người khác nâng niu và khao khát? Và ngay cả khi mối quan hệ đó xuống cấp, thì cũng đành. Ít ra tôi cũng cảm giác được ai đó cần mình vì một điều gì đó.
Khi tôi chấm dứt những mối quan hệ không lành mạnh đó, có cảm giác như thể tôi đang dần dần bước ra khỏi làn sương dày đặc. Tôi bắt đầu nhận thấy quả thật có một số người thật sự yêu mến tôi. Vì thế, hãy tự định giá cuộc đời bạn: trước khi bạn cho là bạn chẳng được yêu, hãy tự hỏi, “Tôi đã yêu người khác tới mức nào?”
Hầu hết phụ nữ độc thân đều tự hỏi liệu họ có thể tìm thấy tình yêu không. Họ cảm thấy ưu tư vì đàn ông tốt thật “khan hiếm” trong văn hóa ngày nay, và họ cảm thấy tỷ lệ để họ tìm được người đàn ông xứng đáng thì quá nhỏ bé. Những người phụ nữ đã từng bị lạm dụng tình dục trong quá khứ thường gặp nỗi ưu tư này, nhưng họ còn phải vật lộn với một câu hỏi nặng nề hơn: “Ngay cả khi người đàn ông tốt có tồn tại, thì việc gì họ lại cần một người phụ nữ như mình? Nếu bất cứ người đàn ông nào biết sự thật về mình, họ sẽ bỏ chạy. Sau tất cả, nếu như mình chẳng thể chấp nhận được bản thân, thì tại sao người khác lại có thể chấp nhận mình?”
Như tôi đã đề cập ở trên, khi tôi gặp chồng tôi, suy nghĩ đầu tiên của tôi là tôi không thể tìm được một người nào như anh ấy. Sự tự ti đã trở thành một phần trong tính cách của tôi, và thói quen thích nói tiêu cực về bản thân đã chà đạp mọi hy vọng ngay khi chúng nảy mầm. Bởi vì sự an toàn chỉ được tìm thấy trong chốn cô độc, nên hy vọng là một thứ nguy hiểm. Nó đe dọa hàng rào an toàn bao bọc quanh tôi. Tôi đã quá quen với việc tự mình giải quyết mọi thứ đến nỗi tôi đã hình thành thói quen cô lập chính mình như một công cụ hỗ trợ sinh tồn. Tình trạng cô độc đã trở nên một sự chọn lựa. Mở lòng mình ra với người khác sẽ đem đến rủi ro và những sự mơ hồ.
Nhưng tôi nghĩ, giải pháp khác là gì? Chẳng lẽ sống trong sợ hãi, và để cho nỗi sợ bị chối bỏ đẩy tôi vào chốn cô lập lại không đem đến nhiều rủi ro hơn sao? Điều đó không đáng để mạo hiểm chút nào. Mặc dù bạn có thể chật vật để đi đến niềm tin rằng bạn được khao khát, nhưng đây mới là sự thật: rằng bạn được khao khát còn hơn cả bạn có thể nhận biết trong đời này. Cả thiên đàng lẫn hỏa ngục đều ao ước bạn, và sẽ làm mọi cách để có được bạn.
Leave a Reply