Người bạn gái thời đại học và tôi cùng nhau ngồi trên chiếc ghế bành dưới bóng mát của một lùm cây trong khuôn viên sân trường, chúng tôi có một cuộc nói chuyện rất dài bởi mối quan hệ kéo dài hai năm giữa chúng tôi sắp kết thúc. Mọi sự chấm dứt trong êm đẹp, nhưng rõ ràng là đã đến lúc chúng tôi phải bước đi. Trong suốt buổi nói chuyện đó, cô ấy bày tỏ với tôi bằng sự dịu dàng rằng cô lấy làm buồn lòng vì tôi chưa hề rủ cô ấy đi chơi lần nào.
Tôi lặng mình trong bối rối sau khi nghe cô ấy nói thế, tôi nghiền ngẫm về những năm qua chúng tôi ở bên nhau, và suy xét về điều cô ấy vừa nói ra trong đầu. Cô ấy nói đúng… tôi đã quên không rủ cô ấy đi chơi. Sau đó tôi nhận ra là tôi cũng đã làm thế với hai người phụ nữ mà tôi từng hẹn hò trước cô ấy. Tôi đã hẹn hò với tổng cộng ba người trong quãng thời gian năm năm ở đại học, mà tôi cũng chẳng thể nhớ là tôi đã bắt đầu hẹn hò với từng người trong bọn họ từ khi nào! Và nếu tôi không biết được thời điểm chúng tôi bắt đầu quen nhau, thì tôi cũng có thể giả thiết một cách an toàn là họ cũng không biết nốt! Tuy nhiên, trong ba mối tình đó , tôi đã từng cùng với một người đi xem nhẫn cưới. Trong từng trường hợp, mối quan hệ bạn bè dần dần tiến triển thành quan hệ hẹn hò, mà tôi cũng không hề mở lời với bất cứ ai trong số họ liệu chúng tôi có thể chính thức quen nhau được hay không.
Vào thời điểm đó, tôi coi đây là cách thức tự nhiên để bước vào một mối quan hệ: bạn gặp gỡ một cô gái, dần dần dành thời gian với cô ấy trong một tập thể, rồi dành nhiều thời gian ở riêng tư với cô ấy hơn, và cuối cùng là… bạn biết rồi đấy! Đó là một điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người trên đời (nhưng có lẽ ngoại trừ cô ấy) rằng bạn đang hẹn hò. Ở đây không hề có nguy cơ bị từ chối vì không có một câu hỏi nào được đưa ra cả. Cũng không hề có một lằn ranh rõ ràng giữa bạn bè và trên mức bạn bè. Hãy đi hỏi bất kì người phụ nữ nào đi, và họ sẽ nói cho bạn biết rằng: đó không phải là cách. Cách thức đúng đắn là hãy tỏ ra mình là đàn ông qua việc nhắn tin cho một người phụ nữ và hỏi cô ấy có muốn đi chơi hay không.
Trong từng mối quan hệ, tôi thật sự không có ý tránh né tính nghiêm túc. Ý định của tôi rất thành thật và cảm giác yêu thích của tôi dành cho mỗi người bạn gái cũng là thật. Nhưng điều làm cho tôi bị sốc là tôi đã không hề nhận ra điều mà họ khao khát. Tôi cũng cho rằng tôi không phải là người duy nhất mù tối như thế. Nền văn hoá của sự thiếu quyết đoán nơi đàn ông đang để lại hậu quả cho người phụ nữ, và họ cảm thấy mệt mỏi vì phải giả vờ là bạn gái của một người nam chưa hề ngỏ lời làm bạn trai họ.
Vì thế, nếu người nam đã có sự phân định và theo đuổi một người phụ nữ với tấm chân tình, điều còn lại dành cho anh ấy là hãy biểu lộ sự nghiêm túc trong mối quan hệ ấy một cách rõ ràng. Trong chương trước, các người phụ nữ đã say mê nói rằng nếu người nam chủ động hẹn hò cách rõ rệt thì đó quả là một điều vô cùng gợi cảm, nhờ thế mà họ không cần phải băn khoăn tự hỏi chàng đang đòi hỏi điều gì nơi nàng. Và khi đã đến lúc bước vào một mối quan hệ hẹn hò nghiêm túc, thì sự tỏ tường trong thái độ, tư tưởng và hành động cũng là rất thích hợp.
Khi người nam đưa ra lời mời đến cho người nữ để cả hai cùng bước vào mối quan hệ hẹn hò riêng tư, thì một lần nữa anh ấy đang biểu lộ sự tôn trọng dành cho cô ấy bằng sự tự do chọn lựa. Chàng trao cho nàng cơ hội để quyết định xem mối quan hệ giữa họ là gì và không phải là gì. Dù ngay cả khi cô ấy đồng ý, thì công việc của anh ấy vẫn chưa hoàn tất. Một trong những thử thách lớn nhất của hẹn hò sẽ là duy trì sự tỏ tường trong mối quan hệ giữa hai người. Mối quan hệ mà họ đang có là hẹn hò. Mối quan hệ mà họ không có là hôn nhân (về mặt tình cảm, thể lý hay tinh thần).
Leave a Reply