Hãy tưởng tượng Chúa đang ngồi một mình trên bàn trong một nhà hàng trang nhã. Bên kia Ngài là một ghế trống dành riêng cho bạn. Thời gian trôi qua, Ngài tự hỏi tại sao bạn không trả lời lại lời mời của Ngài. Ngài nhìn ra ngoài cửa nhà hàng và nghe thấy tiếng động phát ra từ bãi đậu xe phía sau. Nhận ra giọng nói quen thuộc của bạn, Ngài theo dõi âm thanh đó cho đến khi nó dẫn Ngài. . . đến một bãi rác.
Đằng sau bức tường kim loại rỉ sét, Ngài có thể nghe thấy bạn đang nói với chính mình: “Ôi. Vỏ bánh pizza. Thật là ngọt làm sao! Còn có một ít sôcôla thừa bên trong giấy gói kẹo nữa nè!”
Bất chấp là ở đâu, Ngài đã rất vui khi tìm thấy bạn và Ngài gọi tên bạn. Bạn thận trọng thò đầu lên trên thùng rác, và Chúa nhìn bạn với tình yêu và một nụ cười hơi buồn. Ngài buồn vì bạn đang ở trong thùng rác, nhưng Ngài mỉm cười vì bạn không nhận ra còn có cả vỏ chuối trên tóc của mình. Ẩn nấp trong sự an toàn của chiếc thùng chứa lớn, bạn do dự khi nghe những gì Ngài nói. Nhưng bạn tò mò.
“Ta có một bữa tiệc chờ con bên trong. Ở đó có đuôi tôm hùm Úc, rượu vang trắng, bánh kem cháy. . . Thậm chí còn có một tấm thẻ nhỏ với tên con ở chỗ đó. Chỉ có điều, chỗ của con vẫn còn trống. Vì vậy, Ta đến tìm con. Con vào đó với Ta nhé?”
Bạn im lặng. Nhưng tâm trí bạn quay cuồng với những nghi ngờ. Bạn nheo mắt nhìn Ngài và trả lời, “Tôi không thể nhìn thấy con tôm hùm nào. Tôi thậm chí không ngửi thấy được mùi thức ăn. Làm sao tôi biết sau khi người kéo tôi ra khỏi chỗ này, người có bỏ đói tôi đến chết hay không?”
Trước khi cho Ngài cơ hội trả lời, bạn quay lại thùng rác và nhìn chằm chằm vào những bức tường gỉ sét quen thuộc. Có lẽ bạn đã ở trong thùng rác quá lâu nên hầu như không còn nhận thấy mùi hôi thối. Bạn tự giải thích rằng: “Ở đây không tệ lắm. Ít nhất là khi tôi ở trong thùng rác, tôi biết mình mong đợi điều gì. Tôi chỉ có một mình và tôi có thể tự làm mọi thứ. Tôi không cần bất cứ ai giúp đỡ.” Nhưng cho dù có cố gắng thuyết phục bản thân thế nào đi nữa, bạn biết mình vẫn còn đói. Bạn tự hỏi, “Có lẽ Ngài đang nói sự thật. Có lẽ còn điều gì đó tốt đẹp hơn”.
Nhưng ngay khi bạn bắt đầu hy vọng, một giọng nói bên trong khiến bạn thất vọng, “Không. Ngay cả khi Ngài nói sự thật thì mày cũng không thuộc về nhà hàng đó. Hãy nhìn lại bản thân đi. Mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào mày. Mọi người sẽ lùi lại khi ngửi thấy mùi hôi thối của mày. Tất cả bọn họ sẽ biết mày đã ở đâu ra. Mày không thể đánh lừa họ. Mày chỉ nên ở lại đây.”
Ngồi trên một đống thức ăn thừa, bạn nghe tiếng bước chân của Chúa đi xa, nhưng thật ra Ngài không di chuyển. Ngài vẫn đang đợi. Vài phút trôi qua, và bạn không nghe thấy gì. Hơi thở của bạn chậm lại, và sau đó bạn lại nghe thấy Ngài.
“Hãy tin tưởng và nắm lấy tay Ta. Ta biết con không thể thấy những gì Ta muốn cho con. Nhưng cách duy nhất để Ta có thể cho con những gì con muốn là con phải hoàn toàn tin tưởng Ta. Ta yêu con bởi chính bản thân con. . . Nhưng, con à, Ta không thể lăn cái thùng rác này vào nhà hàng. Nếu con muốn đến với Ta, con cần phải buông bỏ. Ta sẽ không ép buộc con làm bất cứ điều gì. Ta chỉ mong con tin tưởng vào Ta.”
Hãy chú ý, Chúa không làm bạn xấu hổ. Ngài không nói, “Hãy nhìn lại bản thân con đi. Con có biết mình tệ như thế nào không?!” Ngài không thúc đẩy bạn bằng sự sợ hãi: “Nếu con ở lại đó, cuối cùng con sẽ bị thiêu rụi tại bãi rác thành phố!” Thay vào đó, Ngài yêu bạn. Ngài biết rằng nếu bạn gặp được tình yêu của Ngài, cuộc đời bạn sẽ không còn tồi tệ như lúc này nữa. Ngài chỉ có thể chờ đợi và hy vọng rằng bạn sẽ nhớ về lời hứa đã được thực hiện hàng ngàn năm trước đó qua Vua Đavít, tôi tớ của của Chúa trong Thánh vịnh 84, “Vì một ngày trong sân đền của Ngài, quý hơn cả ngàn ngày ở nơi khác.”
Hãy nắm lấy tay Chúa và đừng sợ hy vọng. Tương lai của bạn phụ thuộc vào nó.
Trở về chương 20 của Trang Mục lục
Leave a Reply