Thật không may, nền văn hóa chú trọng yếu tố khiêu dâm làm mọi chuyện chuyện tệ hơn. Các khóa học giáo dục giới tính thường chỉ tập trung vào khía cạnh thể lý: về các bộ phận thân thể, rủi ro sức khỏe, tránh thai và cơ chế quan hệ tình dục. Các trường đại học mời các công ty sản xuất đồ chơi tình dục đến trường để trưng bày sản phẩm của họ. Tại Tuần lễ tình dục của Đại học Yale, các ngôi sao phim khiêu dâm đã được mời làm diễn giả và sinh viên được mời tham dự các hội thảo về các chủ đề như khổ dâm, loạn luân và giao cấu với động vật. “Thông điệp: Đừng là kẻ nhàm chán. Hãy giống như các ngôi sao khiêu dâm.”15 Nhưng các chương trình giáo dục giới tính không dạy cách hình thành và duy trì một mối quan hệ.
Văn hóa khiêu dâm về cơ bản muốn nói với những người trẻ rằng họ đã trưởng thành, họ đã sẵn sàng quan hệ tình dục, nếu họ có cách để không bị ràng buộc và tách biệt về mặt cảm xúc. Shalit cho biết thông điệp ngầm là những người có khả năng tách biệt tình dục khỏi tình yêu là những người trưởng thành. “Họ sẵn sàng dấn thân vào một cuộc đời với những cuộc gặp gỡ vô nghĩa. Ngược lại, những người vẫn mơ về tình yêu là những người chưa trưởng thành, và nên quay lại chơi với búp bê và xe tải cho đến khi họ đủ chai sạn để tìm kiếm sự gần gũi về mặt tình dục.”16
Các nhà giáo dục rất sợ làm nhà “dạy đạo đức” đến mức họ tuân theo một bộ quy tắc đúng đắn chính trị điểu khiển họ về những gì họ sẽ nói với học sinh. Một bác sĩ tâm thần tại UCLA tên là Miriam Grossman tiết lộ rằng bà không được phép tư vấn cho sinh viên sự đúng sai về mặt đạo đức—hoặc thậm chí ngăn chặn hành vi có hại. Bà trở nên vô cùng thất vọng về những giới hạn áp đặt trên việc tư vấn của mình đến nỗi bà đã viết một cuốn sách có tựa đề Không được bảo vệ: Một bác sĩ tâm thần tại trường đại học tiết lộ cách hành xử chính trị đúng đắn trong nghề nghiệp của bà gây nguy hiểm cho mọi sinh viên (Unprotected: A Campus Psychiatrist Reveals How Political Correctness in Her Profession Endangers Every Student).
Ví dụ, Grossman mô tả một nữ sinh năm nhất tên là Olivia đến gặp cô, đang trong tình trạng trầm cảm nặng nề vì lần đầu quan hệ tình dục với một chàng trai, người đã bỏ rơi cô ngay sau đó. “Thưa bác sĩ,” cô ấy hỏi, “tại sao họ chỉ cách bảo vệ thân thể khỏi bệnh herpes và thai kỳ nhưng lại không chỉ cho tôi biết việc này ảnh hưởng thế nào đến trái tim?”
Tại sao lại như vậy? Grossman hỏi. “Tại sao học sinh lại bị ngập chìm trong thông tin về biện pháp tránh thai, chế độ ăn uống lành mạnh, giấc ngủ, đối phó với căng thẳng và áp lực—nhưng lại không nghe một lời nào về sự tàn phá mà tình dục bừa bãi gây ra cho cảm xúc của phụ nữ trẻ?”17 Mặc dù đã nghiên cứu sâu rộng, Grossman hầu như không tìm thấy tài liệu giáo dục nào được thiết kế để đưa những người trẻ tuổi vượt ra ngoài chiều kích thể lý thuần túy.
Giáo dục giới tính biến ý nghĩa của tình dục thành một cuốn cẩm nang hướng dẫn cách quan hệ thể lý.
Thật là nản lòng đối với những người trẻ tuổi khi cho rằng biện pháp bảo vệ duy nhất mà họ cần là hướng dẫn cách sử dụng thuốc và các công cụ để quan hệ tình dục an toàn. Nó ấu trĩ hóa họ bằng cách phủ nhận bất kỳ quyền tự quyết đạo đức nào của họ trong bối cảnh mà họ rất cần được trao quyền để hành động như những tác nhân đạo đức – trong những vấn đề ảnh hưởng đến sức khỏe thể lý, tâm lý và tinh thần của họ. Một nam sinh viên tên là Vu Le viết trong một tờ báo sinh viên rằng: “Tôi rất ngạc nhiên khi không có khóa học hàn lâm hay hướng dẫn nào về lĩnh vực cực kỳ quan trọng, Mối quan hệ lãng mạn.”18
Và chúng ta đừng quên những phần khác của văn hóa người lớn thúc đẩy những người trẻ tuổi thử nghiệm tình dục sớm. Các doanh nghiệp và tập đoàn đồng lõa trong việc tình dục hóa trẻ em ngày càng sớm hơn, sản xuất thời trang theo phong cách “gái hư” cho các bé gái—cho đến quần áo trẻ sơ sinh có dòng chữ “Tôi quá gợi cảm so với tã lót của mình”. Những con búp bê đã biến thành những “người vô gia cư” mặc tất lưới cá, nội y màu đỏ rực và trang điểm đậm. Các nhà quảng cáo sử dụng tình dục để bán hàng, các nhà làm phim sử dụng tình dục để thu hút người xem, các nhạc sĩ đưa lời bài hát khiêu dâm vào bài hát và video ca nhạc của họ.
Điều trớ trêu là khi những người trẻ thử nghiệm tình dục, họ thường nghĩ rằng họ đang nổi loạn chống lại người lớn. Nhưng thực tế là họ đang tuân theo một kịch bản mà người lớn đưa ra cho họ. Họ đang bị lừa bởi một lời chào hàng. Sự nổi loạn thực sự trong thời đại của chúng ta là thực hành sự trong sạch. Điều đó đòi hỏi lòng can đảm thực sự.
15. Alice Owens, “My Rape Convinced Me That Campus Hookup Culture Is Really Messed Up,” Verily, July 6, 2015.
16. Shalit, Girls Gone Mild, 85.
17. Miriam Grossman, Unprotected: A Campus Psychiatrist Reveals How Political Correctness in Her Profession Endangers Every Student (New York: Penguin, 2007), 3.
18. Quoted in Stepp, Unhooked, 220–21.
Leave a Reply