Sam giới thiệu cho cha JP bạn của mình là Jeremy. Jeremy là một người Công giáo “bỏ đạo”, và hiện đang sống cùng một người đàn ông khác trong một mối quan hệ đồng tính. Jeremy cho cha JP biết rằng anh ta đi học trường Công giáo cho tới lớp 8, và sau đó học trường công lập. Tại đây anh gặp Sam.
Sam: Cha JP, con muốn giới thiệu cho cha bạn của con, Jeremy. Chúng con cùng nhau tham gia các hoạt động học thuật thời trung học, và giờ đây Jeremy đang là trợ tá quản lý cho một đài truyền hình địa phương, và anh ấy đang thăng tiến nhanh chóng.
Cha JP: Thật là tuyệt vời Jeremy, tôi rất ấn tượng đấy. Tham gia vào lãnh vực truyền hình đã là một điều khó, chứ đừng nói đến thăng tiến như anh.
Jeremy: À vâng, tôi luôn thích thú với ngành truyền thông và điện ảnh. Do đó, tôi cho rằng đó chỉ là lẽ thường tình mà thôi.
Sam: Đối với anh thì đúng là thế. Anh luôn là một diễn viên giỏi, và cũng rất xuất sắc trong các hoạt động học thuật nữa.
Thất bại về mặt chuyên môn
Jeremy: Cha JP, Sam kể cho tôi biết rằng cha là một chuyên gia về tình dục đồng giới. Tôi phải nói với cha là tôi đã từng đi học trường Công giáo và tôi biết những điều Giáo Hội Công giáo dạy. Tôi chỉ đến đây bởi vì bạn tôi muốn tôi đến, và bởi vì cậu ấy cũng muốn biết điều mà cha sẽ nói về vấn đề này.
Cha JP: Tôi không dám tự xưng mình là chuyên gia trong lãnh vực tình dục đồng giới. Tôi là một linh mục Công giáo, tôi xác tín tất cả mọi sự Thiên Chúa đã mặc khải từ Cựu ước tới Tân ước, cũng như mặc khải ấy đã được truyền lại cho chúng ta qua nhiều thế hệ nhờ vào Giáo Hội. Tôi tin rằng Thánh Kinh và sự truyền thừa của nó đã được tác động và hướng dẫn bởi Chúa Thánh Thần.
Tôi không có ý định bảo vệ giáo lý Kitô giáo về tình dục đồng giới – bởi rất ít người sẵn lòng lắng nghe những lời hộ giáo đó, ngoại trừ những ai có cùng chí hướng. Và tôi cũng không nghĩ là anh và cậu Sam đây có cùng ý hướng với chúng tôi đây. Cho nên, thay vào đó, tôi có thể chia sẻ cho anh nghe về kinh nghiệm mục vụ của tôi trong việc đối thoại, giúp đỡ những người có cùng xu hướng như anh, cũng như cái cách mà tôi hồi đáp những nghi vấn và giải quyết những bận tâm của họ.
Sam: Thưa cha JP, cha biết con mà. Mặc dù phần lớn những gì cha nói với con và Margie là rất có lý, nhưng con vẫn có một chuỗi những sự hoài nghi. Chắc chắn là con chưa thể nào cùng chung ý hướng với cha được.
Cha JP: Chương trình đào tạo thần học và mục vụ của tôi ở đại chủng viện không bao quát quá nhiều về lĩnh vực tình dục đồng giới. Và dĩ nhiên là chúng tôi học về những hệ quả luân lý của hành vi này. Nhưng thực tế là phần giảng dạy của các cha giáo đem đến rất ít, hoặc thậm chí là không có gì đặc biệt về mặt kiến thức chuyên môn trong cách tiếp cận, lắng nghe hay tư vấn cho những người có xu hướng tình dục đồng giới, hay là những ai đang sống trong một mối quan hệ đồng tính. Cũng giống như các linh mục khác, tôi tích lũy kiến thức từ kinh nghiệm, và thường thì kinh nghiệm đến từ những sai lầm. Nhưng may cho tôi, những cá nhân trong các trường hợp tôi tư vấn đều rất bao dung và sẵn lòng cho tôi cơ hội sửa sai.
Trong những năm tháng đời linh mục của mình, tôi đã quen biết một số người đang phải chiến đấu với tình trạng này. Tôi cũng đã quen biết những người nam người nữ có xu hướng tình dục đồng giới, và đa phần họ đang cố gắng sống khiết tịnh. Tuy vậy, tôi cũng biết một số người đã chọn lối sống đồng tính, ngay cả khi họ đã tìm đến tôi để xin tư vấn. Tôi còn biết một số linh mục đang chật vật với xu hướng đồng tính của mình, cũng như những người khác đã quyết dâng hiến cho đời độc thân. Tôi cũng quen với một số người từng bị vu oan là đồng tính – do kiểu cách của họ – và họ đã rất tức giận khi bị những người đồng tính khác theo đuổi và gạ gẫm.
Tôi cũng biết một số phụ nữ, chồng của họ đã bỏ rơi họ và con cái chỉ để tìm kiếm “ý nghĩa cuộc sống” với một người đàn ông khác. Và ngược lại, tôi cũng biết một số người chồng, họ bị vợ phụ bạc chỉ vì cô ấy muốn đến với một người đàn bà. Tôi cũng biết có một số linh mục đã từ bỏ lời khấn hứa của mình với Thiên Chúa, chỉ để đắm mình trong lối sống đồng tính.
Đó là kinh nghiệm trong “ngành chuyên môn” của tôi – vô cùng hạn chế.
Các người không hiểu
Jeremy: Nhưng cha JP, tôi không nghĩ là cha hiểu cảm giác bị gay là như thế nào, hay cảm giác bị khác biệt với mọi người là ra sao, cũng như luôn là tâm điểm của mọi trò cười. Cha không hiểu cảm giác bị người khác ghét bỏ, và cảm giác bị Giáo Hội ruồng rẫy và không đón nhận con người thật của mình là như thế nào.
Cha JP: Đúng vậy Jeremy. Tôi không biết cảm giác bị gay là như thế nào. Nhưng tôi đón nhận và tôn trọng cậu như chính cậu là. Nếu chúng ta muốn một cuộc đối thoại hợp tình hợp lý, chúng ta sẽ phải chấp nhận và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng cậu đừng hy vọng là tôi sẽ thay đổi, nếu cậu không muốn tôi trông mong vào sự thay đổi nơi cậu.
Tôi nghĩ tôi hiểu được một vài phần trong cảm giác của cậu. Tôi cũng đã từng bị khinh ghét vì niềm tin của mình. Có lần tôi đang đi trên phố ở San Francisco, thì có một người đàn ông bên kia đường buông lời thoá mạ và nguyền rủa tôi, đơn giản vì lúc đó tôi đang mặc áo linh mục. Ông ta ghét Giáo Hội, ghét cả tôi vì tôi là một phần của Giáo Hội, cũng như giáo huấn của Giáo Hội về tình dục đồng giới.
Tôi có thể hiểu vì sao một số người đồng tính muốn được quyền kết hôn; họ cũng đang tìm kiếm một mối tương quan bền chặt và vĩnh viễn để có thể khoả lấp đời mình. Là một linh mục, tôi cũng đã tìm ra một mối tương quan bền chặt và vĩnh cửu mà có thể làm cho đời tôi nên viên mãn. Tôi không làm điều đó qua con đường hôn nhân, nhưng là trong một mối quan hệ thân mật với Thiên Chúa, và trong sự phát triển tình huynh đệ với các anh em linh mục khác của tôi.
Tôi có thể hiểu vì sao một số cặp đồng tính muốn nhận con nuôi; họ đang tìm kiếm ý nghĩa và một sự tròn đầy trong đời sống, nhờ vào sự hiện diện của con cái, những đứa con xem họ như là cha mẹ của chúng. Là một linh mục, tôi cũng đã tìm được sự viên thành, nhờ vào sự hiện diện của những “đứa con”, những người đã nhận tôi làm cha thiêng liêng của họ.
Tôi có thể hiểu vì sao những người gay và lesbian muốn Giáo Hội chấp nhận lối sống của họ, và đón mời họ vào những vai trò lãnh đạo trong việc mục vụ giáo xứ; họ cũng khát khao một mối tương giao với Thiên Chúa, và muốn trở thành một thành viên tích cực trong đại gia đình của Người. Tất cả những điều này là rất tốt.
Sam: Nhưng có vẻ như những điều này có ý nói lên rằng Giáo Hội sẽ phải thay đổi…
Jeremy: Và chắc chắn là phải thay đổi, cũng như xã hội đã thay đổi. Có vẻ như là một số người trong Giáo Hội đang muốn trở về quá khứ, sống trong thời kỳ “đêm trường trung cổ”, và thậm chí là muốn kéo cả xã hội này đi theo.
Cha JP: Này Jeremy, ví dụ như người khác chỉ tôn trọng anh khi anh chịu thay đổi, nhưng thực tế anh không muốn thay đổi, và anh khó chịu về việc người khác không tôn trọng anh, vậy thì tại sao anh lại không tôn trọng Giáo Hội – và những Kitô hữu nói chung – khi chúng tôi không thay đổi đức tin và con người của mình? Anh có thấy điều đó công bằng hay không?
Vậy, nếu chúng ta muốn đối thoại, chúng ta cần phải tôn trọng lẫn nhau, mà không cần biết đối phương có muốn thay đổi hay không.
Jeremy: Được rồi, tôi hiểu rồi, thưa ông cha thánh thiện và đáng kính.
(Cậu ta nói với một giọng điệu bỡn cợt)
Cha JP: Jeremy, linh mục chúng tôi không cần bất cứ những mỹ từ nhảm nhí nào hết. Cứ gọi tôi là JP, vậy là đủ.
Sam: Đúng đấy, Jeremy, cha JP luôn tôn trọng tôi, ngay cả khi tôi đã sai và luôn cứng đầu. Cha luôn tôn trọng niềm tin Do Thái của tôi, và tôi chưa hề có cảm giác bị cha lăng nhục bao giờ. Chúng ta nên đáp lại tấm chân tình đó. Cha cũng rất thoải mái khi tôi gọi cha là JP.
Cha JP: Rõ ràng là Sam quan tâm tới anh, Jeremy. Tôi cho rằng đó là lý do vì sao anh ấy mang chúng ta tới gặp nhau.
Tôi thấy trong anh là một tâm hồn nhạy cảm, và anh là một con người cao thượng. Dường như anh tức tối với Giáo Hội. Nhưng tôi chưa biết gì về anh, và thật tình tôi mong muốn biết anh nhiều hơn.
Câu chuyện của Jeremy
Sam: Jeremy, sao anh không kể cho cha JP một chút về bản thân mình đi, để cha có thể có được một cái nhìn bao quát về câu chuyện của anh, và để cha có thể hiểu được tại sao anh cảm thấy thật khó khăn khi là người đồng tính.
Jeremy: Được rồi, không vấn đề gì… dù gì thì ai cũng sẽ biết về câu chuyện của tôi thôi. Tôi không cảm thấy xấu hổ về quá khứ của mình. Thực tế mà nói, tôi rất tự hào về bản thân.
Tôi lớn lên trong một gia đình rất là bình thường. Tôi có một người anh lớn hơn tôi bốn tuổi. Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết mình khác biệt: tôi không giống như anh Jeff, cũng chẳng giống bất kì đứa con trai nào cùng lứa.
Thời đó tôi rất ngoan đạo. Tôi thích đến nhà thờ cầu nguyện, cũng như quỳ cầu nguyện bên giường trước khi ngủ. Thật thế, tôi cầu nguyện mỗi ngày, xin Chúa ban cho tôi được sống một cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác.
Anh tôi là một vận động viên đua ngựa, và cha tôi từng tham dự mọi sự kiện thể thao anh tôi góp mặt, và ông thường đi khắp xóm khoe về thành tích của anh. Tuy nhiên, anh tôi lại thích sưu tầm những tấm hình về những đứa con gái trong bộ đồ tắm, và giấu chúng trong hộc bàn. Nhưng từ khi còn là đứa trẻ, tôi đã biết điều đó là sai trái – thời đó tôi ngây thơ biết bao. Anh tôi hay cho tôi xem những bức ảnh đó, nhưng tôi luôn quay đi chỗ khác, vì biết rằng đó là tội lỗi.
Khi mẹ tôi phát hiện ra những bức ảnh kia, bà rất giận dữ. Anh tôi thì dĩ nhiên là đổ tội cho tôi. Thế mà cha tôi lại đứng về phía anh, và điều đó làm cho mẹ đau lòng. Sau này, anh tôi thường phơi bày những cuốn tạp chí khiêu dâm ra trước mắt tôi, với một thái độ vô cùng tự đắc, nhằm chọc cho tôi tức lên. Thậm chí có một lần anh ấy làm điều đó trước mặt cha tôi, thế mà ông chỉ cười xoà.
Thời đó tôi rất yêu mến Thiên Chúa. Tôi đi xưng tội, viếng nhà thờ, và đọc từng cuốn sách thiêng liêng có thể, bởi vì tôi rất muốn được gần gũi Chúa nhiều hơn. Nhưng tự đáy lòng tôi biết tôi không thể đến gần Chúa, bởi vì tôi là một kẻ khác biệt, bởi vì tôi không hề thích thú những cuốn phim khiêu dâm có nhân vật chính là những người nữ khoả thân, tôi lại thích đàn ông, đặc biệt là người nào to khoẻ, lực lưỡng. Và bởi vì là một cậu bé theo đạo Công giáo tốt lành, tôi biết những khao khát đó là tội lỗi – cực kì tội lỗi. Hah! Thời ấy đầu óc tôi đơn giản và dễ bị dắt mũi biết bao…
Cha JP: Jeremy, anh có nói cho ai biết về những cảm giác đó không? Anh có kể cho vị linh mục giải tội khi đi xưng tội không?
Jeremy: Thành thực mà nói, tôi quá xấu hổ đến nỗi tôi không dám kể cho ai, ngoại trừ Chúa. Tôi nghĩ rằng chẳng ai có thể hiểu được. Khi xưng tội, tôi có xưng thú rằng tôi có “những tư tưởng và cảm xúc không trong sạch”, nhưng ông cha giải tội đó dường như chả quan tâm, và ông đọc vội lời tha tội. Dường như ông ta chẳng có thời gian để quan tâm tới những gì đang xảy ra bên trong tôi. Điều ông ta muốn là giải tội cho mau rồi đi làm công việc riêng của mình.
Nếu ông ta có thể hiện một chút quan tâm nào đó đối với tôi và những gì làm tôi phiền muộn; nếu ông ta hỏi tôi một vài câu hỏi đơn giản, ví dụ như tại sao tôi lại có những tư tưởng đó, chắc chắn tôi đã kể với ông ta rồi. Nhưng, giữa những điều ông ta có thể làm, ông ta lại chọn đọc công thức tha tội tôi cho mau, và thế là tôi lại quay trở về với những cảm giác “tội lỗi” đó…
Sam: Nhưng mà Jeremy này, anh không kể chuyện này cho mẹ anh sao? Anh có vẻ thân thiết với bà lắm mà.
Jeremy: Đúng vậy, tôi và bà rất thân thiết. Nhưng bà là con người thánh thiện, nên tôi không muốn bà nghĩ là đứa con nhỏ của bà cũng có vấn đề tương tự như anh trai nó. Bà đã rất vất vả trong việc chiều lòng bố, và cố gắng đưa anh Jeff thoát khỏi cơn nghiện nội dung khiêu dâm rồi, nên tôi không muốn bà phải có thêm một gánh nặng nào khác. Khi có tôi ở kề bên, bà lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Bà rất tự hào về việc tôi gần gũi với Chúa như thế nào. Đó là điều làm bà cảm thấy an ủi. Và vì thế tôi không thể làm bà buồn thêm vì tình trạng của mình.
Thế là tôi tìm đến Chúa. Tôi cầu nguyện. Tôi kể cho Người tôi muốn được yêu bởi Người, bởi vì Thiên Chúa hằng yêu mến những cậu trai “thẳng” – tôi muốn được Người biến đổi. Nhưng sau cùng, tôi bỏ việc cầu nguyện, vì tôi không bao giờ có thể sống đúng với lòng mong ước của một Thiên Chúa chỉ yêu thương những đứa trẻ bình thường. Giáo xứ chỗ tôi đã nói với tôi thế đấy – cách gián tiếp lẫn trực tiếp – rằng tôi là một kẻ thất bại, và so với những người bạn của tôi, so với ông anh theo chủ nghĩa khoái lạc, tôi còn bất xứng hơn họ trăm lần, bởi vì họ ít ra vẫn là trai “thẳng”.
Tuy vậy, ngay cả khi Thiên Chúa là Đấng chỉ yêu mến những người trai thẳng, tôi vẫn muốn được Người yêu thương. Tôi khát khao điều đó. Tôi cần tình yêu của Người.
Sam: Nhưng tôi nhớ là anh đã từng có một vài bạn gái, và mối quan hệ giữa anh với họ cũng khá tốt cơ mà?
Jeremy: À có chứ! Nhưng tôi chỉ giả vờ làm người bình thường mà thôi. Tôi có hẹn hò với vài cô khi còn ở trung học, nhưng tôi không bao giờ đụng chạm họ cách khiếm nhã – vì đó là tội. Đó có vẻ là một điều khiến bố tôi tự hào. Tôi đáng lẽ ra sẽ còn hạnh phúc hơn nếu ông chịu bỏ thời gian đến xem một trong các buổi diễn kịch ở trường. Nhưng ông không bao giờ chịu đến.
Tôi cũng có dẫn về nhà một vài cô bạn gái xinh xắn nhất, chỉ để gây ấn tượng với bố tôi. Và ông thật sự bị ấn tượng, nhưng tôi thì chưa bao giờ tôi thấy các cô gái đó có nhiều ý nghĩa đối với mình, và điều đó càng khiến tôi căm hận bố mình nhiều hơn.
Tôi bắt đầu cặp bồ với đám con gái khi chuẩn bị tốt nghiệp trung học. Mọi chuyện bắt đầu là tại một bữa tiệc, và có một cô đến tán tỉnh tôi. Cô ta khiêu khích tôi, nói rằng tôi “sợ” cô ta, và tôi quá ư “thánh thiện”. Có một cái gì đó đi vào trong đầu tôi, làm tôi muốn chứng tỏ cho cô ta biết là tôi cũng là “bad boys” như bao chàng trai khác. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bởi vì tôi chẳng có một tí cảm xúc nào cho cô ấy, nhưng tôi cũng đã chứng tỏ cho bản thân và chính cô ấy biết rằng tôi có thể làm cho con gái được thoả mãn. Mặc dù sau đó tôi cảm thấy xấu hổ về điều này, vì đã phạm tội và lôi kéo người ta phạm tội, nhưng tôi cũng bắt đầu sống một cuộc đời “hai mặt”. Giả vờ làm một đứa con trai “thẳng”, và lựa chọn trốn tránh sự thật này giúp xoá bỏ và khống chế những cảm xúc thật của tôi. Nhưng sau đó những cảm xúc này cứ tiếp tục quay lại ám ảnh.
Ước mơ và đam mê của tôi nằm ở đàn ông mà thôi. Tôi chưa hề định tâm chuẩn bị cho những đêm khoái lạc đầy nhục dục như thế; nhưng chúng cứ thế mà đến, đặc biệt là khi tôi bực bội với bố mẹ hay thầy cô vì một lý do nào đó. Tôi thậm chí đã làm cho một cô phải mang bầu, nhưng khi tôi bảo cô ấy là tôi không hề yêu cô, cô ấy đã đi phá thai. Tôi kể cho bố nghe chuyện này, và ông thở phào nhẹ nhõm, dặn tôi là lần sau phải cẩn thận hơn, nhưng sâu trong thâm tâm – một cách ghê tởm bệnh hoạn – tôi cảm giác được rằng ông rất tự hào và khoái chí. May thay, mẹ tôi chưa bao giờ biết chuyện này, bởi nó chắc chắn sẽ làm cho bà suy sụp mất.
Cha JP: Có vẻ như chính anh mới là người suy sụp, đặc biệt là với cái cách bố anh phản ứng với nỗ lực “bình thường hoá” con người anh.
Jeremy: Tôi rất yêu mến bố tôi. Ông và tôi rất thân thiết với nhau, chỉ là ông yêu mến anh tôi hơn. Tôi cố để cho ông thấy tôi là một chàng trai bình thường. Tôi biết ông sẽ suy sụp nếu ông phát hiện ra sự thật, dù cho dường như là ông đã biết rồi.
Sau cùng, tôi biết bản thân mình là người đồng tính nam, mặc dù điều đó đi ngược với kế hoạch của Thiên Chúa, với đức tin của mẹ tôi, với ước mơ của bố tôi. Những cuộc tình hờ với đám con gái chỉ làm tôi thêm đau khổ, vì tôi đã chối bỏ bản chất thật sự của mình.
Một ngày nọ, vào năm học đầu tiên của trung học, khi đang ngồi cạnh lò sưởi ở hành lang trường, thì Rick, một trong những tay đua ngựa nổi tiếng nhất trường, đến ngồi kế bên tôi. Vì Rick là đàn anh, nên tôi cố gắng gây ấn tượng với anh ta bằng cách bình phẩm những đứa con gái đi ngang qua chỗ chúng tôi ngồi. Đang khi liên thuyên, thì Rick buột miệng nói với tôi rằng: “Jeremy, anh là gay”.
Cảm giác của tôi lúc ấy như thể đang đứng trên đỉnh núi thánh Helena, chiếc hộp Pandora – bí mật được che giấu cẩn mật của tôi – đã bị phơi bày ra ánh sáng giữa ban ngày. Tôi cảm thấy mình như đang trần truồng trước mặt mọi người vậy, dù rằng tôi chưa hề tiết lộ bí mật bản thân; tôi không thể nào mở miệng ra được. Tôi hoàn toàn câm lặng, và cha có thể thấy đó hoàn toàn không phải là con người tôi.
Rick phá vỡ sự thinh lặng, anh ta vừa nháy mắt với một cô gái xinh xắn đang đi ở hành lang, vừa bảo tôi: “Em cũng là gay, phải không? Anh có thể nhìn ra được”.
Nhưng tôi bảo anh ta: “Rick, em là Kitô hữu… em là người Công giáo… em không thể làm những điều này…”. Rick chỉ cười và nói: “Kitô hữu á? Thôi cho anh xin”.
Tôi đến nhà anh ta vào chiều hôm đó. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Chúng tôi kể cho nhau nghe về những năm tháng cảm xúc bị dồn nén, về những tổn thương và nỗi nhục nhằn. Rick kể rằng anh trở thành vận động viên đua ngựa chỉ để chứng tỏ cho mọi người thấy anh là một người bình thường. Rồi chúng tôi ôm nhau, hôn nhau. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nếm được tình yêu.
Mặc dù tôi đã cố quay trở về với con người cũ của mình, con người bị dồn nén cảm xúc ấy, nhưng mỗi lần gặp Rick là tôi lại bị tan chảy. Không lâu sau ai nấy cũng đều biết chuyện này, và tôi cảm thấy được tự do. Chắc chắn là có những người chỉ trích chúng tôi…có những người cười nhạo chúng tôi… nhưng đa số bạn bè đều ủng hộ chúng tôi, vì họ quan tâm chúng tôi và thấy được rằng chúng tôi đang hạnh phúc.
Đối với việc đi nhà thờ hay đời sống đạo, tôi đã dẹp chúng sang một bên lâu rồi. Tôi coi những thứ đó như là một sự giả tạo vậy. Tôi không còn muốn dính líu gì với những kẻ chỉ biết ôm Kinh Thánh, tự cho mình là công chính, và chỉ biết kết án người khác. Họ chẳng biết bị gay là như thế nào.
Cha JP: Jeremy, không phải người Kitô hữu nào cũng là kẻ tự cho mình công chính đâu. Người Kitô hữu đích thực thì được mời gọi yêu mến tha nhân như Chúa Kitô yêu mến họ. Và tha nhân đó bao gồm những ai có xu hướng tình dục đồng giới, kể cả những người đang sống trong một mối quan hệ đồng tính nữa.
Jeremy: Thôi đi ông cha. Đừng kể tôi nghe những thứ nhảm nhí đó nữa; ai cũng biết Kinh Thánh nói gì về đồng tính luyến ái, hoặc ít nhất là cách Kinh Thánh được diễn giải bởi những kẻ Kitô hữu đức cao vọng trọng như các người. Chúa của Kinh Thánh không yêu người đồng tính.
Leave a Reply