Người ta có thể thấy khá rõ ràng là nếu nền tảng của gia đình được chuyển giao cho quyền tự chọn, trẻ em sẽ bị cắt lìa và bỏ rơi và cha mẹ không phải lo lắng điều gì về đạo đức luân lý. Nghĩa là cha mẹ không có bất kỳ trách nhiệm đặc biệt nào đối với con cái của họ trừ khi họ chọn điều đó. Có ai thực sự tin rằng cha mẹ sẽ cam kết hơn với con cái của họ nếu họ nghĩ rằng họ không có nghĩa vụ tự nhiên đối với chúng không?
Hệ tư tưởng của quyền tự chọn cũng có những hàm ý chính trị đáng lo ngại. Bởi vì nếu trẻ em phải được chọn để đón nhận, nếu chúng không thuộc về cha mẹ ruột của chúng như những món quà từ Chúa, thì chúng thuộc về ai? Câu trả lời: nhà nước. Nếu bạn đọc các học giả như Peters một cách cẩn thận, bạn sẽ thấy chủ nghĩa nhà nước. Trong một đoạn văn, Peters viết, “Xã hội giao phó con cái cho cha mẹ nuôi dưỡng như một sự ủy thác.”4
Dừng lại nào: Xã hội giao phó con cái cho cha mẹ? Quan điểm này hạ thấp cả cha mẹ và con cái thành những thành phần bé nhỏ như hạt cát và phải phụ thuộc vào nhà nước.
Chủ nghĩa nhà nước đã là một chủ đề lặp đi lặp lại trong các nghiên cứu về gia đình kể từ buổi bình minh của nền văn hóa phương Tây. Ở mức độ đáng kinh ngạc, tư tưởng chính trị và xã hội phương Tây đã thù địch với vai trò của gia đình trong những tầm nhìn đề xuất về xã hội lý tưởng. Các nhà trí thức thế tục từ Plato đến Rousseau đến B. F. Skinner đến Hillary Clinton đều say mê ý tưởng đặt trẻ em trực tiếp dưới sự chăm sóc của nhà nước. Các chế độ toàn trị của thế kỷ XX – do Hitler, Mussolini, Stalin và Mao dựng lên – tất cả đều tìm cách kiểm soát chặt chẽ giáo dục của nhà nước, ngay từ những năm đầu tiên, để dạy trẻ em chấp nhận hệ tư tưởng của chế độ mà không chút hoài nghi. Lịch sử cho thấy rõ ràng rằng khi các mối quan hệ sinh học bị hạ thấp để ủng hộ quyền tự chọn, các cá nhân cuối cùng sẽ bị nhà nước tước mất quyền tự chọn. Yêu cầu tự do khỏi các mối quan hệ tự nhiên có nghĩa là đánh mất quyền tự do vào tay nhà nước.
Leave a Reply