Một thống kê tôi đọc được từ Q&Me, năm 2019, chỉ có 14% phụ nữ Việt không trang điểm. Trong số 14% đó, chỉ có 8% nói rằng họ nhìn xinh đẹp khi không trang điểm.
Tôi không có ý khuyên bạn ngừng trang điểm. Bạn cần phải xinh đẹp trong mọi lúc. Nhưng con số này gửi đến chúng ta một thông điệp đáng quan tâm khác: chúng ta thiếu tự tin với vẻ đẹp của riêng mình. Chúng ta bị ám ảnh rằng phải ốm như cô mẫu này hay phải xinh như cô mẫu kia thì mới là đẹp.
Một sự thật là, dù chúng ta có thon thả đến đâu, chúng ta cũng không bao giờ hài lòng với chính mình trong gương. Có người bạn trai ngược đãi bản thân chưa đủ, tôi còn ngược đãi bản thân trong tâm trí mình. Giống như con quạ đen mổ vào xác một con vật đã chết, tôi tìm ra hết những khuyết điểm của mình. Khi nhìn vào bản thân, tôi chỉ thấy những điều tôi ước mình có thể thay đổi chúng.
Đây là cuộc sống trong đám các cô gái được hâm mộ. Chúng tôi cảm thấy mặc cảm với cơ thể mình, liên tục so sánh bản thân mình với người khác và bước đi tươi cười khắp sân trường. Chúng tôi thử tất cả loại thuốc và phương pháp giảm cân, giảm mỡ, và nghĩ rằng chúng tôi đang nắm quyền kiểm soát cuộc sống và cơ thể của mình. Thực tế là chúng tôi đang trở thành nô lệ cho sự bất an của chính mình.
Càng cảm thấy không hài lòng về bản thân bao nhiêu, chúng tôi càng bộc lộ sự bất an đó ra bên ngoài bấy nhiêu. Chúng ta nói rằng: “Giá như tôi có thể có thân hình như cô ấy, thì mọi vấn đề của tôi sẽ biến mất”. Vì chúng tôi ghim giá trị bản thân vào vẻ ngoài của mình, trái tim của chúng tôi không bao giờ được bình an.
Tại sao chúng ta bắt mình trải qua những điều này? Tại sao có người làm như vậy? Chỉ duy nhất một điều có thể thúc đẩy con người đến thái cực như vậy: Chúng tôi khao khát tình yêu. Tại sao chúng tôi không bao giờ nhận ra rằng ngay cả cô gái có thân hình hoàn hảo nhất Hollywood cũng không có được một tình yêu hoàn hảo?
Rồi đến lúc tôi phải ngừng đổ lỗi: sự bất an của tôi là do các chàng trai, tạp chí hay phương tiện truyền thông. Tôi đã là kẻ thù tệ hại nhất của chính mình. Khi tôi muốn chê bai bản thân, tôi phải ngừng lại. Tôi đã cầu nguyện. Thay vì sánh bản thân với mọi người, điều chỉ đem đến sự bất an, tôi lần đầu tiên đã thử tìm ra nếu tôi có những phẩm chất tốt nào không.
Tập trung vào những phẩm chất tốt tôi có, khó hơn tôi nghĩ. Nó không phải là “chỉ cần dừng lại suy nghĩ về nó.” Sau nhiều năm, nó vẫn là một trận chiến hàng ngày. Nhưng sự khác biệt là thay vì thụ động chấp chứa những bất an và cung cấp thêm nhiên liệu cho chúng, tôi chọn dâng chúng lên cho Chúa, từ bỏ việc đánh đập bản thân và làm điều gì đó với chúng. Thay vì càm ràm về thân hình của mình, tôi bắt đầu tập thể thao. Thay vì bị ám ảnh làm sao để mặc vừa những bộ trang phục bó sát, hãy bắt đầu ăn mặc đoan trang và khám phá sự bình yên sâu thẳm đến cùng với lòng tự trọng.
Đừng lãng phí sức lực và tuổi trẻ và còn hủy hoại bản thân. Hãy làm điều gì đó cho chính bạn, lúc này. Trong khi bạn làm việc đó, hãy tìm niềm đam mê của bạn trong cuộc sống là gì, và xây dựng thế giới và nước Chúa.
Leave a Reply