Ngày xưa, có một cặp vợ chồng trẻ mà chúng tôi gọi là Lauren và Rob. Hai người gặp nhau khi là sinh viên năm hai đại học, và bắt đầu đi chơi với nhau thường xuyên. Cuối cùng, họ ngày càng dành ít thời gian cho những người bạn khác, và bắt đầu nói chuyện, nhắn tin liên tục cho nhau. Tình bạn của họ nhanh chóng trở thành thể xác, và vì về cơ bản họ đang cư xử với nhau như một người bạn trai và bạn gái, sau một khoảng thời gian dài nói chuyện, họ quyết định chính thức công khai. Lauren cảm thấy nhẹ nhõm khi giờ đây cô đã có một danh phận, bởi cô từng cảm thấy không thoải mái khi hai người thân thiết mà lại chưa chính thức hẹn hò.
Sau một năm hẹn hò, Rob cảm thấy họ đã sẵn sàng để “đưa mối quan hệ lên một tầm cao mới”. Khi ngồi trên ghế sô pha sau một buổi xem phim khuya, anh ấy đã nhắc đến khía cạnh thể xác của mối quan hệ. “Chúng ta đã đi với nhau khá xa. Và chỉ còn một chút nữa để đi hết chặng đường này.” Cô có một chút do dự để chấp nhận điều anh ta đề nghị, nhưng cũng không thể nào tranh luận với logic đó, vì về cơ bản họ đã làm mọi thứ khác với nhau trừ quan hệ tình dục. Hai người đã nói về việc ở bên nhau mãi mãi, và cô ấy rất khó tưởng tượng một tương lai với bất kỳ ai khác.
Không lâu sau, hai người đã “ngủ” cùng nhau. Vài học kỳ trôi qua ở trường đại học, mặc dù có một vài điểm khó khăn và những cuộc chia tay ngắn ngủi, họ vẫn gắn bó bên nhau. Trong năm cuối cấp, Rob thuê một căn nhà và Lauren bắt đầu dành nhiều thời gian nơi anh ở cho việc học, nấu ăn hoặc đi chơi. Trước khi cô ấy nhận ra điều này, họ trên thực tế là bạn cùng phòng. Hai người đồng ý rằng việc cô thuê một căn hộ trong khi dành phần lớn thời gian ở nhà của anh là vô nghĩa. Vì cô qua đêm ở chỗ anh thường xuyên nên đồ vệ sinh cá nhân của cô nằm trên bồn rửa mặt của anh và quần áo thì được treo trong tủ. Có vẻ như thứ duy nhất còn thiếu là đồ đạc của cô. Dần dần, nhiều tài sản và quần áo của cô được chuyển vào và sau đó chính là cô ấy. Cũng giống như khi họ bắt đầu hẹn hò và quan hệ tình dục, họ cũng rơi tõm vào việc sống thử. Cô luôn hy vọng vào một cuộc tán tỉnh thú vị, một lời cầu hôn lãng mạn không thể nào quên và một cuộc sống mới trong hôn nhân, nhưng thời gian trôi qua, cô bắt đầu cằn nhằn anh về ngày cưới. Cuối cùng, anh ấy nhận ra, “Chúng ta đã sống với nhau được một thời gian rồi. Chúng ta cũng có thể kết hôn.” Họ đã làm vậy và có vẻ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Kết thúc.
Đây thật là một trong những câu chuyện tình yêu ít hấp dẫn nhất mà bạn đã lâu không đọc đến. Một lý do tại sao câu chuyện này rất buồn tẻ là vì thiếu cảm giác bí ẩn hoặc dự đoán nào. Không ai được tán tỉnh hoặc theo đuổi. Cặp đôi gần như đang trôi xuống sông mà không có bất kỳ ý thức nào về phương hướng. Mọi giai đoạn trong mối quan hệ của họ đều giống với giai đoạn trước đó: Cuộc sống hẹn hò không khác nhiều so với thời gian họ làm bạn tình. Sự thân mật tình dục không sâu sắc gì nhiều so với những gì họ làm trước hôn nhân. Thời gian sống thử không khác gì việc họ thường xuyên ngủ qua đêm ở nhà của nhau, rồi cuộc hôn nhân giống hệt với thời gian sống thử.
Họ đã trở thành vợ chồng, nhưng cảm giác như họ đã kết hôn nhiều năm rồi. Là những cặp đôi mới cưới, họ đã đạt tới mục tiêu mà rất nhiều cặp vợ chồng trẻ mong muốn, nhưng cuộc hành trình dường như rất buồn tẻ. Đạo lý của câu chuyện là nếu bạn muốn có một câu chuyện tình yêu lãng mạn và hấp dẫn với đầy mong đợi và hy vọng, đừng chơi trò thử làm vợ chồng.
Trở về chương 14 của Trang Mục lục
Leave a Reply