Sau khi bị tấn công tình dục, nạn nhân thường tua lại dòng thời gian của những gì đã xảy ra, và tự tưởng tượng ra những gì cô ấy có thể làm để mang đến một kết quả tốt đẹp hơn: “Ước gì tôi đã không đi đến bữa tiệc đó… Ước gì tôi đã giữ tỉnh táo… Ước gì tôi đã nghe lời gia đình và tránh xa anh ta… Ước gì tôi đã kể với ai đó, thay vì quay lại với anh ta”. Và trong lúc xem xét những lựa chọn cô ấy đã làm, cô bắt đầu trách móc bản thân vì đã khiến sự lạm dụng diễn ra.
Cô ấy ăn mặc không đoan trang thì sao? Liệu điều đó có khiến lỗi phạm của cô chiếm 2% trong vụ tấn công hay không? Vậy còn việc nếu cô ấy đang say, và cô nói có trước khi nói không thì sao? Liệu điều đó có khiến 10% là lỗi của cô hay không?
Không! Lạm dụng luôn là lỗi của kẻ lạm dụng 100%. Mức độ tỉnh táo và đoan trang của một người nữ không thể hiện ý muốn bị xâm hại của cô ấy. Vì vậy, nếu bạn tự trách bản thân mình vì vụ lạm dụng, thì ngừng lại đi. Ngay cả khi một người nữ đang bất tỉnh và không mảnh vải che thân, một người đàn ông đích thực sẽ bảo bọc những gì là dễ bị tổn thương nơi cô ấy, hơn là lạm dụng nó.
Đúng là người nữ có thể làm một số cách để giảm đi khả năng bị tấn công, như là luôn ở gần những người bạn đáng tin cậy, tránh xa môi trường không an toàn, đừng để đồ uống của mình hớ hênh, và vân vân. Nhưng ngay cả khi cô ấy đã cẩn thận hết mức, tấn công tình dục vẫn có thể xảy ra. Và ngay cả khi cô ấy không có một biện pháp phòng thân nào, thì lỗi cũng không thuộc về nạn nhân.
Hãy tưởng tượng bạn sẽ bị xúc phạm như nào nếu bạn nghe một thẩm phán, trong một vụ án tấn công tình dục, trách móc nạn nhân vì cuộc tấn công và lờ đi tội của kẻ phạm tội. Bạn sẽ nổi đóa lên cho mà xem! Nhưng vấn đề là ở chỗ: bạn đã từng phán xét bản thân như vậy hay chưa? Chúng ta thường thu nhận lời trách móc không dành cho mình, và tự đày thêm cho bản thân những thương tổn không cần thiết, vì những sự nhục nhã mà ta phải chịu. Nếu bạn đang trong tình cảnh đó, xin hãy dừng lại. Đó không phải là lỗi của bạn.
Leave a Reply