Có lẽ nỗi sợ hãi lớn nhất đối với người độc thân và đã ly dị là sự cô đơn. Nhưng người độc thân không nên bị cắt đứt khỏi cơ hội hình thành những mối quan hệ sâu sắc, nuôi dưỡng, mãnh liệt và thân mật, đặc biệt là trong những cộng đoàn Hội Thánh. Chính Chúa Giê-su đã nói, “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống vì bạn hữu của mình” (Gioan 15:13). Vì ai? Vì bạn hữu của mình.
Trong nền văn hóa bị tình dục hóa của chúng ta, chúng ta có xu hướng đồng nhất tình dục và sự thân mật. Chúng ta không nghĩ rằng con người có thể hoàn thiện nếu không có mối quan hệ lãng mạn. Nhưng hầu hết các nền văn hóa khác đã có một sự hiểu biết phong phú hơn về tình bạn.
Trong các xã hội tiền công nghiệp hóa (bao gồm hầu hết lịch sử loài người), khi các ngành công nghiệp gia đình sản xuất hầu hết các sản phẩm mà chúng ta hiện mua từ cửa hàng, luôn có chỗ cho một người trưởng thành khác trong nhà—một tay để giúp nướng bánh mì, đánh bơ, dệt vải, trồng lúa mì, vắt sữa bò, chăm sóc ngựa và các công việc khác. Những người trưởng thành độc thân không phải đối mặt với viễn cảnh trở về nhà vào buổi tối trong một căn hộ trống. Họ có thể là một phần không thể thiếu của một gia đình mở rộng.
Thậm chí cách đây một thế hệ, áp lực kết hôn ít hơn. Ông chú của tôi đã sống độc thân suốt đời, sống cùng với hai chị gái chưa kết hôn của mình—giống như La-za-rô trong thời của Chúa Giê-su, sống cùng hai chị em Mary và Martha. Trong nhiều nền văn hóa, điều này vẫn còn phổ biến. Trong khu phố của tôi, những người tị nạn Kitô giáo từ Ai Cập gần đây đã chuyển đến sống đối diện, và gia đình bao gồm một người dì chưa kết hôn sống cùng họ.
Trong những thời đại trước, Giáo hội cũng đã chủ động tạo ra các cơ cấu để người độc thân sống trong cộng đoàn—cụ thể là các tu viện và tu viện nữ. Những người đạo Tin Lành đã đóng cửa chúng vì họ thấy đó là biểu hiện của sự phân chia giữa tu sĩ/giáo dân. Nhưng trong quá trình đó, họ đã mất đi một điều gì đó quan trọng mà họ chưa thay thế được. Các tu viện cung cấp điều kiện chung sống trong cộng đoàn, nơi người độc thân có thể trải nghiệm các mối quan hệ cam kết, thân mật trong khi thực hành chức vụ.
Thách thức ngày nay là tạo ra các cấu trúc hỗ trợ mới cho đời sống khiết tịnh độc thân—các cấu trúc tích hợp người độc thân vào gia đình và cộng đoàn Hội Thánh, đặc biệt là người độc thân lớn tuổi thường bị bỏ qua.83 Một số cộng đoàn đã thúc đẩy các cộng đồng có mục đích (những gia đình và người độc thân sống trong cùng một khu chung cư chẳng hạn). Năm 2016, tạp chí Christianity Today đã đăng một bài viết về “cùng sống chung nhà,” một xu hướng ngày càng tăng để chia sẻ nhà ở nhằm vượt qua sự cô lập và cô đơn tràn lan.84
Cuối cùng, các tín hữu cần bắt đầu các khóa học “Hẹn Hò” cho người độc thân muốn kết hôn nhưng đã quên mất nghệ thuật hẹn hò. Tôi liên tục nghe từ người trẻ như các sinh viên của tôi, những người đi với bạn bè trong các nhóm nhưng không bao giờ học được cách dành thời gian riêng với người khác giới. Một sinh viên đại học tên Mark nhận xét rằng Hội Thánh đã phản ứng với cuộc cách mạng tình dục “bằng cách dạy các quy tắc thay vì huấn luyện các kỹ năng xã hội.”85 Hội Thánh nên đi đầu trong việc dạy các kỹ năng mối quan hệ thực tế.
83. Julia Duin, “No One Wants to Talk About It,” Breakpoint Online, October 7, 2002, http://www.djchuang.com/sex/singles/bpsingles.htm.
84. Liuan Huska, “Cohousing: The New American Family,” Christianity Today, November 2016.
85. From an interview in Jenny Taylor, A Wild Constraint: The Case for Chastity (London, UK: Continuum, 2008), 121.
Leave a Reply