Sau gần 20 tuần mang thai, Tom Riles và vợ của anh mất đứa con trai Scotland Bansley Riles vì sẩy thai. Ông Riles nói rằng hai vợ chồng khi nhận được tin đứa bé đã chết trong bụng, họ được cho một vài chọn lựa—đi tới một “trạm xá (clinic)” để “giải quyết vấn đề” hay đi đến bệnh viện.
Ông Riles nói hai vợ chồng ông chọn để đi đến bệnh viện để sinh con vì đức tin của họ. Riles nói ông rất biết ơn vì hai vợ chồng đã chọn cách này.
Ông và vợ được gởi vào phần nguy cơ cao của cánh sinh đẻ để họ không ở chung quanh những bé sơ sinh khác nhưng họ đón nhận rất nhiều hỗ trợ tinh thần từ bạn bè và các nhân viên của bệnh viện.
Riles kể lại kinh nghiệm sầu buồn của ông:
“Thời gian trôi qua ngày đó, một kinh nghiệm nát lòng nhưng vợ tôi bắt đầu cơn co quặn và sinh đứa bé… và đó là lý do tôi muốn kể câu chuyện này vì tôi muốn mọi người biết đây là một lựa chọn.
Đứa bé được sinh ra, chúng tôi ôm ấp đứa bé bác sĩ đưa cho chúng tôi. Chúng tôi trải thời gian với đứa con khoảng một giờ, thay phiên nhau ôm đứa con và hát cho bé nghe và nói chuyện với đứa bé, kể cho nó nghe về người anh và chị của nó hai đứa chúng tôi khóc, chúng tôi bị nghiền nát nhưng cùng một lúc, đó là một thời gian xinh đẹp. Mặc dù con của chúng tôi không còn sống, sự sống chưa bao giờ cảm thấy rất sống động, tôi không thể tìm đúng động từ để diễn tả, tuyệt vời… một phần của những gì chúng tôi trải qua thật tuyệt vời, được ôm ấp đứa con của chúng tôi lúc ấy… Cùng một lúc, tôi nghĩ về sự sống mà đứa bé sẽ không có cơ hội để trải qua… rất buồn nhưng cùng một lúc quá mạnh mẽ, để biết và vinh dự để biết rằng chúng tôi, đặc biệt là vợ tôi, đã làm mọi sự có thể cho đứa bé, và ban cho đứa bé sự tôn trọng, yêu thương và hỗ trợ như vợ tôi đã trao ban cho hai đứa con của chúng tôi, dĩ nhiên, còn sống… và để không có một hối tiếc tại lúc này.
Đây là lá thư Ông Riles đăng trên blog của ông Life of Dad Blog:
Con trai yêu dấu,
Bố ôm con đêm thứ Sáu lần đầu tiên và lần cuối cùng. Đó là những khoảnh khắc buồn nhất, vinh dự nhất, đau lòng nhất và xinh đẹp nhất của đời bố. Thật là một vinh dự để ôm con.
Bố rất tự hào về con, con yêu. Mặc dù con chỉ có nửa thời gian của giai đoạn thai nghén, con đã để lại một dấu tích trong gia đình chúng ta mà sẽ không bao giờ mất đi. Vì con, bố yêu mẹ con hơn bao giờ hết. Vì con, bố cảm thấy có một giây nối kết mạnh mẽ hơn với con cái của bố hơn lúc nào hết. Khi bố ôm các anh chị của con, bố cảm nhận sự hiện diện của con.
Đáng buồn thay, bố luôn nhớ cú điện thoại tuần vừa rồi từ mẹ con khi mẹ nói với bố, bố mẹ đã mất con. Bố đang ở nhà với anh và chị, và bố bị sốc. Thai của con dường như là một thai nghén dễ dàng và khỏe mạnh nhất mà mẹ con đã từng có. Bố cố gắng để an ủi mẹ qua điện thoại, và rồi bố và mẹ thương khóc khi cả hai bố mẹ về nhà. Anh chị con không để bố mẹ khóc nhiều vì chúng liên tục xin đồ snack, nhiều snack hơn, và sau đó vẫn là snack.
Thường thì thứ Sáu là ngày bố ngóng chờ, nhưng thứ Sáu tuần trước thì không như vậy. Bố không bao giờ cạo râu vào ngày thứ Sáu, nhưng lần này bố cạo râu. Đây là ngày duy nhất mà bố được ôm con… Bố phải có cái nhìn đẹp trai nhất. Khi bố đi vào bệnh viện lúc 8 giờ sáng, trời hôm ấy là một ngày mờ tối, ảm đạm, mưa, cũng như cảm xúc của tâm hồn bố mẹ.
Mẹ con uống thuốc để bắt đầu quá trình sinh đẻ, và 10 giờ sau đó, mẹ đổ tràn tình yêu của mẹ và sự tận tâm với con khi giờ sinh con sắp đến. Con này, mẹ con là một người đáng kinh ngạc và xinh đẹp nhất mà bố từng gặp. Bố thật may mắn để chung sống với mẹ và gọi mẹ là người vợ.
Lúc này là 8:35 tối thứ Sáu, ngày 28 tháng 2, con được sinh ra. Dù thân xác xinh đẹp của con không còn có sự sống, con đầy tràn tình yêu, trái tim và lòng can đảm.
Mẹ con ôm ấp lấy con, rồi sau đó là phiên bố. Cùng một lúc, bố cảm thấy hạnh phúc và tan nát cõi lòng để ôm đứa con trai thứ hai của bố trong lòng bàn tay. Bố mẹ khóc. Bố mẹ nói với con về người anh và chị. Bố mẹ viễn tượng con chạy trên cánh đồng nơi nào đó, tự do, hạnh phúc và tràn đầy sự sống. Bố mẹ hát cho con nghe. Sau khi hát câu cuối cùng của bài “Silent Night/Đêm thánh vô cùng” cho con… “Sleep in heaven peace/ngủ trong sự an bình của thiên đàng…” bố mẹ biết đã đến giờ để nói lời goodbye.
Con chỉ ở với bố mẹ một thời gian rất ngắn ngủi, nhưng bố mẹ sẽ nhớ con mãi mãi. Bố mẹ đặt tên Scotland Bansley Riles cho con và mẹ con mà bố sẽ mang tro của con với bố mẹ một ngày nào đó khi chúng ta đi qua Scottland. Thường bố mẹ không đi xa với anh chị (chúng quá nghịch ngợm), nhưng bố mẹ muốn chỉ cho con biết thế giới.
Scotty yêu dấu của bố mẹ… bố nhớ con hơn là bố từng nhớ sự gì. Bố mẹ yêu con. Bố mẹ sẽ nhớ đến con với niềm hãnh diện. Bố mẹ sẽ là người cha mẹ tốt hơn và trở nên người tố hơn vì con. Cám ơn con.
Yêu con,
Bố
Scotty, đây là anh con, Tommy.
Anh đang thổi cây đèn cầy chúc mừng sự sống của con.
Chuyển ngữ từ Image of Baby’s Hands Touching His Fingers Highlights Dad’s Moving Letter to Miscarried Son
Leave a Reply