Antonia Senior, một nhà báo người Anh, luôn kiên quyết ủng hộ việc phá thai. “Sau đó, tôi mang thai và mọi sự đã thay đổi. . . . Sự chắc chắn về đạo đức của việc phá thai và lập trường vững chắc của tôi bị lung lay.” Cuối cùng, nhà báo trẻ đã cứng rắn quay trở lại với sự ủng hộ phá thai tuyệt đối của mình: Thế nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô vẫn tiếp tục thừa nhận rằng sự sống bắt đầu từ lúc thụ thai.
“Con gái tôi được hình thành khi thụ thai,” Senior viết. “Bất kỳ kết luận nào khác đều là một lời nói dối tùy tiện mà chúng ta, những người ủng hộ quyền phá thai tự nói với bản thân để chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn về hành động tước đoạt mạng sống.” Cô kết luận: “Đúng vậy, phá thai là giết người. Nhưng đó là tội ác nhẹ hơn.”
Tội ác nào có thể lớn hơn việc tước đoạt mạng sống của một con người? Theo quan điểm của Senior, điều tồi tệ hơn là đặt ra các giới hạn đối với quyền kiểm soát sinh sản của phụ nữ: “Người ta không thể tách rời quyền của phụ nữ khỏi quyền kiểm soát khả năng sinh sản của họ. Yếu tố lớn nhất trong việc giải phóng phụ nữ là khả năng mới khám phá qua việc áp đặt ý chí lên cơ chế sinh học của chúng ta. . . . Gần 200.000 trẻ sơ sinh bị phá thai ở Anh mỗi năm là tội ác nhẹ hơn, bất kể bạn định nghĩa sự sống như thế nào.”
Senior kết thúc bài viết của mình bằng dòng chữ lạnh người này: Để bảo vệ quyền của phụ nữ, “Ta phải sẵn lòng giết người.”1
Làm sao mà nhiều người trong chúng ta lại có thể “sẵn lòng giết người”? Thế giới quan nào giải thích sự mất giá của sự sống đến mức quyết liệt như vậy? Như Senior, hầu hết những người có kiến thức khoa học đều biết rằng sự sống bắt đầu từ lúc thụ thai. Khi nói về ngựa, chim ruồi hoặc bất kỳ sinh vật nào khác, khoa học chấp nhận là một cá thể mới bắt đầu từ quá trình thụ tinh. Kể từ thời điểm đó trở đi, sinh vật chỉ đơn thuần phát triển những khả năng vốn thuộc về bản chất của nó. Những sự thật khoa học tương tự cũng được áp dụng cho con người.2
Mọi thứ nội tại của con người đều có mặt từ quá trình thụ tinh. Không có lực nào hay vật thể bên ngoài nào xâm nhập vào phôi thai ở bất kỳ thời điểm nào, để biến phôi thai từ một sinh vật nào đó thành con người. Toàn bộ con người phát triển trong một sự liên tục liền mạch từ lúc thụ thai.3
Tuy nhiên, theo thuyết về nhân vị, dù bào thai là con người nhưng nó có thể bị giết mà không gây hậu quả gì về mặt đạo đức. Chúng ta không có nghĩa vụ đạo đức phải bảo vệ thai nhi cho đến khi nó đạt tới mức nhân vị (xem chương 1). Để hiểu được nguồn gốc sâu xa hơn của việc phá thai, chúng ta phải hỏi: Sự phân đôi thân xác/nhân vị này đến từ đâu và tại sao nó lại gây ra những hậu quả vô nhân đạo như vậy?
Ngược lại, như chúng ta sẽ thấy, thế giới quan của Kinh thánh mang tính toàn thể. Thế giới quan ấy thừa nhận rằng thân xác và linh hồn bổ sung cho nhau, tạo thành một thể thống nhất tâm-vật thể tích hợp. Ai là con người thì cũng là một nhân vị. Chúng ta là những nhân vị trong thân xác. Đạo đức Kitô giáo được dựa trên một quan điểm phong phú, đa chiều, cho rằng con người có giá trị đạo đức ở mọi cấp độ, thể chất và tinh thần.
Vẻ đẹp của đạo đức Kinh Thánh nổi trội rõ ràng khi so sánh với cái nhìn lạnh lùng, nhẫn tâm/bạc bẽo về cuộc sống trong lối suy nghĩ thế tục ngày nay. Tuy nhiên, thông điệp tích cực đó sẽ chỉ đến được với mọi người nếu chúng ta hỗ trợ nó bằng những hành động nhân ái và tỏ lòng khoan dung đối với những người đã trải qua tổn thương do phá thai – những phụ nữ (và nam giới) đã bị thuyết phục bởi “lời nói dối” rằng bào thai là một chỉ là thứ không có giá trị đạo đức. Và chúng ta cũng phải sát cánh cùng những người chống lại áp lực phải phá thai và can đảm lựa chọn việc mang thai nhi cho đến khi bé ra đời.
1. Antonia Senior, “Yes, Abortion Is Killing. But It’s the Lesser Evil,” The Times, July 1, 2010.
2. Để đưa ra một ví dụ, một cuốn sách giáo khoa về phôi học nói: “Hợp tử là sự khởi đầu của một con người mới (tức là một phôi thai). . . . Sự phát triển của con người bắt đầu từ quá trình thụ tinh khi giao tử đực hoặc tinh trùng (tinh trùng) kết hợp với giao tử cái hoặc tế bào trứng (noãn) để tạo thành một tế bào đơn lẻ – hợp tử. Tế bào rất chuyên biệt, toàn năng này đánh dấu sự khởi đầu của mỗi chúng ta như một cá thể độc nhất.” Keith L. Moore and T. V. N. Persaud, The Developing Human: Clinically Oriented Embryology, 5th edition (2003), 2, 16. Để biết thêm các trích dẫn sách giáo khoa, xem Sarah Terzo, “41 trích dẫn từ sách giáo khoa y khoa chứng minh cuộc sống con người bắt đầu từ lúc thụ thai,” LifeNews.com, ngày 8 tháng 1 năm 2015.
Tại một thời điểm nào đó, tất cả chúng ta đều được hỏi: Phụ nữ không thể làm những gì cô ấy muốn với cơ thể của chính mình sao? Đúng, nhưng bào thai không phải là một phần cơ thể của người mẹ. Như một y tá sản khoa viết, “Nhau thai và dây rốn đã tách người mẹ ra khỏi đứa bé và chứng tỏ bào thai chưa bao giờ là một phần cơ thể của người mẹ. . . . Nhau thai và dây rốn tồn tại chính xác là do em bé có hệ tuần hoàn khác và tách biệt với mẹ và máu của hai người không được trộn lẫn với nhau. Nếu có điều gì đó xảy ra, chẳng hạn như chấn thương, khiến máu của họ trộn lẫn, nó có thể gây ra các biến chứng nghiêm trọng. Nếu bào thai không phải là một con người riêng biệt mà chỉ là một phần khác của cơ thể người mẹ thì nó sẽ không cần nhau thai và dây rốn để chia tách mẹ con. Bào thai có thể đơn giản phát triển bên trong một trong các khoang cơ thể của người mẹ như một khối u mà không có bất kỳ rào cản nào để bảo vệ từng người.” (Cynthia Isabell, “How a Formerly Pro-Choice Nursing Instructor Discusses Abortion with her Students,” The Torch, August 2, 2016).
3. Trong vòng vài giờ, trứng mới được thụ tinh sẽ có trục trên-dưới (có nghĩa là nơi đầu và chân sẽ mọc ra hầu như đã được thiết lập ngay từ đầu). “Có vẻ như ngay cả phôi sớm nhất cũng không chỉ là một tập hợp tế bào không có gì đặc biệt; nó là một sinh vật tổng hợp và tự phát triển.” Meilander, Bioethics, 32.
Một số người châm biếm những lập luận ủng hộ sự sống bằng cách nói nếu chúng ta bảo vệ phôi thai thì chúng ta nên bảo vệ tinh trùng và trứng. Nhưng giao tử không phải là sinh vật nguyên vẹn hoặc riêng biệt. Chúng là những bộ phận của cơ thể nam hay nữ. Nếu chúng tình cờ kết hợp với nhau thì chúng sẽ không tồn tại được; đúng hơn là vật liệu di truyền của họ đi vào cơ thể mới đang được tạo nên. Xem Robert George, Conscience and Its Enemies, updated and exp. ed. (Wilmington, DE: Intercollegiate Studies Institute, 2016), 200–201.
Leave a Reply