Lúc chín tuổi, Sarah đã bị một người lạ bắt cóc và chở đến một nơi xa gia đình hàng trăm dặm. Khi cha mẹ cô biết được, họ đã điên cuồng tổ chức các đội tìm kiếm và có những đêm canh thức cầu nguyện, trong lúc đó cô đã phải chịu đựng sự lạm dụng từ một người đàn ông mà cô chưa từng gặp trước đây. Nhiều ngày sau, anh ta bắt đầu nghĩ cách để xử lí cô. Anh ta lái xe qua một công trường trống, tấp xe vào đường mòn và đến một nhà xí. Anh nhìn đi nhìn lại lần cuối để chắc chắn không có ai theo dõi rồi kéo nạn nhân ra khỏi xe và ném xuống cống. Khi bị chìm một nửa người trong đống chất thải, cô rùng mình và nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới lốp xe khi anh ta phóng đi.
Cô đã ở lại đó cả đêm, cô quá sợ hãi để trèo ra ngoài hoặc thậm chí kêu cứu. Khi trời sáng, một công nhân tại công trường phát hiện và gọi cho cơ quan cứu hỏa. Khi chiếc xe tải đến, một lính cứu hỏa đã được kéo xuống hố để cứu cô ấy. Nhưng khi cô nhìn thấy anh ta đi xuống phía mình, cô bắt đầu ném chất thải vào anh và kêu lên, “Tránh ra! Cứ để tôi ở đây!” Cô ấy đã bị tổn thương đến mức không biết phải tin ai, và chỉ muốn ở lại trong nhà xí. Người đàn ông đã phải dùng sức để buộc đưa cô đến nơi an toàn và cuối cùng là đưa cô trở về nhà với gia đình.
Chúng tôi đã không thể đếm hết những câu chuyện đau lòng về lạm dụng tình dục từng được nghe trước đây. Hầu hết chúng không khủng khiếp đến mức như thế này, nhưng những nạn nhân đều có một điểm chung. Họ cảm thấy bị tra tấn bởi những câu hỏi khi phải cố gắng nhớ những gì đã xảy ra. Họ nghĩ:
Điều này có lẽ là lỗi của tôi. Giá như tôi đừng đặt mình vào hoàn cảnh đó. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn nói với bất cứ ai. Họ sẽ nghĩ gì về tôi? Liệu họ có tin tôi không? Họ có đổ lỗi cho tôi không? Tôi có thể tin đàn ông một lần nữa không? Liệu tôi có thể vượt qua điều này không? Những suy nghĩ này cứ ám ảnh tôi. Có lẽ tôi nên giữ bí mật chuyện này và tự mình giải quyết.
Khi một cô gái bị lạm dụng tình dục dưới bất kỳ hình thức nào, cô ấy có thể làm gì để chữa lành? Dưới đây là năm cách cô ấy có thể bắt đầu quá trình này.
Đừng Tự Trách Mình
“Tôi thật ngu ngốc khi lên chiếc xe đó. Tôi biết anh ấy say và tất cả bạn bè tôi đều nói anh ta không phải là một kẻ tốt lành gì. Việc đi xe với anh ấy trông có vẻ vui và thú vị vậy thôi”. Một nữ sinh trung học trẻ lau nước mắt khi kể lại với tôi (Jason) về việc một người bạn của anh trai đã hỏi để đưa cô về nhà sau bữa tiệc. Tuy nhiên, chỉ ngay sau khi cô lên xe, anh ta đã khóa cửa, phóng nhanh đến khu vực vắng vẻ và lợi dụng cô. Sau đó, anh chở cô trở về thị trấn và bảo cô ra khỏi xe khi còn cách nhà cô khoảng một dặm. Cô ấy đã cố gắng giữ ấm cho bộ quần áo rách nát của mình và khóc nức nở khi bước về nhà dưới ánh đèn đường. Cô không muốn đối mặt với cha mẹ, vì vậy cô đã cuộn mình trong một tấm chăn và ngủ trên hiên nhà. Khi trời sáng, cô chạy nhanh lên lầu và đứng trước vòi hoa sen một lúc lâu. Lúc xuống cầu thang, cô ấy nói với bố mẹ rằng cô đã qua đêm ở nhà một người bạn.
Trong nhiều tuần, cô ấy đã tự vùi dập mình với những lời nhắc nhở như. “Lẽ ra tôi có thể tránh được mọi thứ nếu tôi bỏ qua bữa tiệc hoặc chỉ đi chơi với những chàng trai cùng tuổi. Đây là lỗi của tôi. Nếu tôi nói với bất cứ ai, họ sẽ chỉ nói tôi đáng bị như vậy vì tôi đã tự đặt mình vào hoàn cảnh đó.” Những giả thiết về cách có thể ngăn chặn sự lạm dụng đã ám ảnh và khiến cô quên rằng mọi vụ cưỡng hiếp đều là lỗi của kẻ hiếp dâm. Ngay cả khi cô đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, cô không bao giờ cho anh ta quyền xâm phạm đến cô. Mọi phụ nữ nên được an toàn khi có mặt đàn ông, bất kể trong hoàn cảnh nào. Nhưng cũng đáng buồn thay, mọi phụ nữ đều biết rằng điều này không phải luôn luôn như vậy.
Qua việc tư vấn, cô ấy hiểu được rằng mặc dù cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô ấy có thể tránh được những tình huống xấu trong tương lai. Cô ấy có thể học được sự khôn ngoan từ những đau khổ. Ít nhất là có một sự gì đó tốt lành đến từ những nỗi đau của cô. Tuy nhiên, nếu cô ấy cứ tiếp tục đổ lỗi cho bản thân, chẳng có điều gì tốt đẹp đến với cô cả.
Trở về chương 17 của Trang Mục lục
Ngọc Khánh says
Thanks for the great post