Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi nồng nặc của thuốc phiện và bia, xộc thẳng vào chúng tôi khi chúng tôi bước vào mỗi bữa tiệc. Cái mùi ấy không thay đổi, cũng như tiếng nhạc đập rộn ràng tràn ngập khắp các ngôi nhà. Các chàng trai đều giống nhau. Các cô gái cũng vậy. Các cuộc trò chuyện ngày hôm sau vẫn không thay đổi: “Ôi trời, lúc đó tôi bị say mèm.”
Lúc ban đầu, được mời tham gia các bữa tiệc là điều có vẻ tuyệt. Khi chúng ta cảm thấy không được chấp nhận bởi người khác, bởi gia đình hay thậm chí chính bản thân mình, thì môi trường này mang lại cảm giác được chấp nhận gần như ngay lập tức. Vấn đề là ở nơi đó, chúng ta không đủ tỉnh táo để biết mình đang được chấp nhận bởi ai. Tôi nghĩ đó là lý do làm cho nó trở nên hấp dẫn. Nếu được ai đó chấp nhận dẫu với một chiếc mặt nạ trên mặt (để che giấu đi con người thật), ít ra bạn cũng cảm thấy được chấp nhận. Nhưng liệu họ sẽ còn thích bạn khi bạn cởi bỏ chiếc mặt nạ ấy xuống?
Một đêm nọ, tôi quyết định không uống nhưng chỉ ngồi đằng sau và quan sát mọi thứ. Từ bên ngoài nhìn vào, âm nhạc như đang thôi miên mọi người, một màn tối lờ mờ nhá nhem, có lẽ bởi vì không ai muốn thấy rõ những gì đang vây quanh mình. Các chàng trai cô gái quấn lấy nhau. Một cặp đôi mới quen đang chia sẻ khoảnh khắc thân mật trên chiếc ghế tựa, trước mặt mọi người. Một nhóm khác đang nhảy nhót, nhưng về cơ bản là đang gạ gẫm với quần áo trên người. Và tôi nghe những cuộc trò chuyện kiểu như “Anh yêu em nhiều lắm. Thật tuyệt khi được gặp em!”, trong khi anh chàng đó đang say đến độ chẳng còn nhìn thấy rõ cô gái trước mặt. Ngoại trừ những cú va quẹt nhỏ thỉnh thoảng xảy ra, mọi người đều trông rất hạnh phúc. Tôi nhìn thấy một chàng trai tiếp cận một cô gái với ánh mắt chằm chằm như thể cô là một miếng thịt, và kể cô nghe vài trò đùa tình dục hèn hạ. Cô gái cười khúc khích, chấp nhận sự chú ý rẻ tiền từ anh chàng.
Tôi chợt nhận ra: Chúng ta tuyệt vọng đến mức vậy sao? Trong dụ ngôn về đứa con hoang đàng, đứa con trai bỏ nhà đi. Khi phung phí hết mọi của cải, ước mong được ăn thức ăn của lợn. Chà, chúng tôi ở đây, đang làm điều tương tự: chấp nhận bị hạ thấp rồi tự xem đó là sự công nhận. Những gì đã từng rất hấp dẫn tôi, đột nhiên, làm tôi ghê tởm. Tất cả đều là giả dối. Với một ly đồ uống trong tay, và nụ cười gượng gạo, chúng ta cố thuyết phục mọi người rằng chúng ta đang rất hạnh phúc để tự mình có thể tin vào điều đó.
Mọi cuộc vui đều đến hồi kết thúc. Chúng ta thức dậy và biết tất cả những việc ngốc nghếch mình đã làm. Chúng ta đổ lỗi cho bia rượu như một cách mù quáng để che giấu sự xấu hổ và biện minh những lỗi lầm, rồi sau đó quay lại những bữa tiệc và vòng tròn cứ thế tiếp diễn.
Chúng tôi nói chỉ là vui chơi, nhưng vào sáng ngày hôm sau, khi những cuộc vui chơi đã kết thúc, thảm kịch lại bắt đầu: “Sao mà tôi lại làm như vậy?” Tất cả chúng tôi đều biết những việc ngốc nghếch mình đã làm. Chúng tôi đổ lỗi cho bia rượu như một cách mù quáng để che giấu sự xấu hổ và biện minh những lỗi lầm, rồi sau đó quay lại những bữa tiệc và vòng tròn cứ thế tiếp diễn.
Leave a Reply