Bài này được chuyển ngữ từ A letter from Trappist nuns in Syria: “Blood fills our streets, our eyes, our hearts”
Hôm nay chúng tôi không có lời nào, ngoại trừ những lời từ Thánh vịnh mà Kinh Phụng vụ đặt trên môi miệng chúng tôi trong những ngày này:
Lạy Chúa Trời, xin nghe tiếng thở than,
gìn giữ mạng con khỏi quân thù khủng bố,
Này kẻ ác mưu đồ, chúng ồn ào tác hại, xin giấu kỹ con đi.
Chúng mài lưỡi như mài gươm sắc,
lời thâm độc tựa tên lắp vào cung,
bắn trộm người vô tội,
bắn thình lình mà chẳng sợ chi.
Chúng quyết tâm làm điều độc dữ,
bàn luận xem gài bẫy thế nào,
rồi nhỏ to: “Ai mà thấy được?”
Bày kế lập mưu làm điều ác,
chúng hoàn thành kế hoạch đã mưu toan.
Thâm hiểm biết bao lòng dạ người đời !
Nhưng Thiên Chúa lại bắn tên vào chúng,
thình lình chúng đã bị trúng thương.
Tấc lưỡi mình hại mình là thế !
Thiên hạ xem, ai cũng lắc đầu.
Hết thảy mọi người đều kính sợ, họ sẽ loan truyền hành động của Thiên Chúa và hiểu ngay những việc Người làm. Người công chính sẽ vui mừng trong CHÚA và ẩn náu bên Người. Mọi tấm lòng chính trực đều lấy thế làm vinh.
–Thánh vịnh 64
Chúng tôi nhìn vào những người xung quanh chúng tôi, những người công nhân của chúng tôi, tất cả như đang ngừng sống, hết sức sửng sốt: “Họ đã quyết định để tấn công chúng ta.” Hôm nay chúng tôi đi đến Tartous… chúng tôi cảm nhận được sự tức giận, không nơi nương tựa, sự bất lực để diễn tả cảm giác của họ về tất cả những điều này: mọi người cố gắng hết sức để làm việc và sống cách bình thường. Chúng tôi nhìn thấy người nông dân tưới vườn của họ, cha mẹ đang mua sách vở cho năm học sắp sửa bắt đầu, những đứa trẻ ngây thơ vô tình xin mua một món đồ chơi hoặc cây kem… chúng tôi nhìn thấy người nghèo; họ nhiều quá, cố gắng để kiếm vài xu. Đường phố đầy dẫy những người tị nạn “trong nước” của Syria. Họ từ khắp nơi đến chốn duy nhất còn lại mà còn có thể gọi là sống được… Chúng tôi nhìn thấy vẻ đẹp của những ngọn đồi, nụ cười mỉm trên những khuôn mặt, ánh mắt tốt lành của chàng trai sắp sửa tham gia vào quân đội và trao cho chúng tôi một vài hạt đậu phộng trong túi của anh ta như một biểu tượng của “sự đồng lòng”… Và rồi mọi người sẽ nhớ “họ” (chính quyền Mỹ) đã quyết định thả bom trên chúng ta vào ngày mai… Họ dám cả gan như vậy. Vì “đã đến giờ để làm điều gì đó,” như các nhân vật quan trọng đã tuyên bố, những người mà sẽ ngồi nhâm nhi ly trà trong khi họ xem Tivi để nhìn thấy chương trình can thiệp nhân đạo sẽ có kết quả như thế nào…