Sean Doherty bị thu hút tình dục bởi những người đàn ông khác. Anh cũng là một giáo viên dạy về đạo đức Kitô giáo, đã kết hôn hạnh phúc với một người phụ nữ và có ba đứa con. Những điều này liên kết với nhau như thế nào?
“Tôi trở thành một Kitô hữu vào giai đoạn cuối tuổi thiếu niên,”1 Doherty nói. “Tôi cũng bị thu hút chỉ bởi đàn ông. Tôi quyết định rằng con đường duy nhất khả thi cho tôi là sống trong sạch. Tôi chấp nhận giáo lý của Kinh Thánh rằng Chúa đã tạo ra hôn nhân dành cho một người nam và một người nữ, và bởi vì tôi là người đồng tính, lựa chọn duy nhất của tôi là đón nhận cuộc sống độc thân.”
Quan điểm của Doherty thay đổi cách nào? Anh giải thích rằng anh bắt đầu suy nghĩ về “bản sắc tính dục mà Chúa đã ban cho tôi” – cụ thể là “sự thật hữu hình rằng tôi là một người đàn ông… Do đó, là một người đàn ông, ý định ban đầu của Chúa cho tôi trong tạo hóa là có thể gắn kết tính dục với một người phụ nữ.” Trong vườn Địa Đàng, người nam và người nữ được tạo ra để làm người đồng hành hoặc bổ sung cho nhau. Theo ngôn ngữ của Kinh Thánh phiên bản King James, người phụ nữ là “người đồng thanh tương ứng” cho người đàn ông – một thuật ngữ cổ có nghĩa là phù hợp hoặc tương xứng với anh ta (Sáng Thế 2:18, 20).
Tóm lại, Doherty tập trung vào thực tế rằng về mặt sinh học, di truyền, sinh lý và nhiễm sắc thể, anh là nam giới, hướng đến một nữ giới, bất kể cảm xúc và mong muốn của anh là gì. “Thực sự, tôi đã nghĩ rằng cảm xúc của tôi chỉ là những gì tương đối hời hợt, so với danh tính thể lý của tôi.” Anh bắt đầu xác tín danh tính của mình dựa trên thân xác.
Theo thời gian, Doherty bắt đầu nhận thấy một sự thay đổi tinh tế. “Dù không phủ nhận hoặc phớt lờ cảm xúc tính dục của mình, tôi không để chúng định nghĩa tôi, về mặt tính dục, và bắt đầu coi thân xác vật lý là bản sắc thật của mình.” Với sự ngạc nhiên của chính anh, anh nhận thấy rằng những ham muốn tình dục của mình bắt đầu thay đổi. “Thay vì cố gắng thay đổi cảm xúc của mình để có thể thay đổi bản dạng của mình, tôi thay đổi bản dạng và cảm xúc của tôi bắt đầu thay đổi theo.” Cảm xúc của anh thay đổi đủ để cuối cùng anh yêu một người phụ nữ và kết hôn.
Doherty kết luận rằng dù cảm xúc của chúng ta quan trọng, chúng không phải là thứ định nghĩa danh tính của chúng ta. Chúng cũng không phải là một hướng dẫn đáng tin cậy về mục đích của Chúa. Bởi vì chúng ta bị sa ngã vào tội lỗi, cảm xúc của chúng ta thay đổi theo thời gian. Dấu hiệu đáng tin cậy nhất về chúng ta là ai, hệ tại ở danh tính thân xác của chúng ta do Chúa ban cho, dưới dạng nam và nữ.
Điều đó có nghĩa là Doherty đã thoát khỏi sự thu hút tính dục với đàn ông? Không; giống như tất cả những con người sa ngã và tội lỗi khác, đôi khi anh bị thu hút bởi người khác ngoài vợ mình. Và khi điều đó xảy ra, thông thường người đó là một người đàn ông khác. “Tôi sẽ nói rằng tôi vẫn chủ yếu bị thu hút bởi người cùng giới nói chung,” anh viết. Nhưng đối với hôn nhân, “Không quan trọng lắm việc ai đó bị thu hút bởi phụ nữ hay đàn ông nói chung. Điều quan trọng… là người đó bị thu hút và được mời gọi kết hôn với một người cụ thể.”
Kinh Thánh dạy rằng sự khác biệt giữa nam và nữ trong công cuộc sáng tạo là một điều tốt. Bản chất bổ sung của nam và nữ nói lên sự khao khát hợp nhất của chúng ta, và khao khát này phản ánh bản chất của Thiên Chúa – một Chúa, Ba Ngôi trong mối quan hệ với nhau. Câu hỏi là, chúng ta chấp nhận cấu trúc được tạo ra đó hay chúng ta từ chối nó? Chúng ta khẳng định sự tốt lành của tạo vật hay phủ nhận nó? Chúng ta có coi thân xác là nơi chứa đựng ý nghĩa, nguồn gốc của những chân lý đạo đức không? Có mục đích luận nào về thân xác mà chúng ta được mời gọi tôn trọng không? Hay chúng ta coi cơ thể chỉ là một mảnh thể chất không có thông điệp đạo đức? Đây là những câu hỏi về thế giới quan đang bị đe dọa trong vấn đề đồng tính luyến ái.2
Khi chúng ta đưa ra các quyết định về tính dục, chúng ta không chỉ quyết định liệu chúng ta có nên tuân theo một vài quy tắc hay không. Mà là chúng ta đang bày tỏ quan điểm của mình về vũ trụ và bản chất con người. Chúng ta sẽ phát hiện ra rằng các lập luận ủng hộ thực hành đồng tính ngầm chấp nhận thế giới quan hai tầng, thứ đã được đề cập trong các chương trước – một thế giới quan phủ nhận sự tốt lành của công cuộc tạo dựng và mục đích luận của thân xác.
Mục đích của tôi không phải là tranh luận về bất kỳ lý thuyết cụ thể nào về nguyên nhân gây ra sự thu hút cùng giới, hoặc liệu mọi người có thể thay đổi không. Như Doherty, một số người thay đổi, nhưng nhiều người thì không, và có những người thường thay đổi dần dần theo thời gian. Thay vào đó, mục tiêu của tôi là tranh luận chống lại phản ứng quá đà khi coi Kitô giáo là thù ghét và phân biệt đối xử. Rào cản lớn nhất khiến một người cân nhắc tin vào Kitô giáo ngày nay là tiêu chuẩn đạo đức của nó. Nhiều người không còn hỏi: Kitô giáo có đúng không? Họ đang hỏi: Tại sao Kitô hữu lại là những kẻ thành kiến như thế? Thử thách ở đây là chứng minh rằng trong thực tế, luân lý của Kinh Thánh thể hiện một cái nhìn cao hơn về việc tạo dựng và thân xác so với luân lý thế tục. Nó mang lại giá trị và phẩm giá cao hơn cho con người, và vì thế trọn vẹn hơn.
1. Phần dưới theo được dựa vào Sean Doherty, “‘Love Does Not Delight in Evil, but Rejoices with the Truth.’ A Theological and Pastoral Reflection on My Journey Away From a Homosexual Identity,” Anvil 30, no. 1 (March 2014).
2. Một số những người hoạt động cho quyền của người đồng tính đã bác bỏ thuật ngữ đồng tính luyến ái vì nó mang tính miệt thị. Nhưng Andrew Sullivan, người tự nhận mình là người đồng tính, lại bảo vệ nó như một “thuật ngữ lâm sàng, trung lập” nên tiếp tục được sử dụng. ” Sticks and Stones and ‘Homosexual,” The Daily Dish, March 25, 2014, http://dish.andrewsullivan.com/2014/03/25/sticks-and-stones-and-homosexual/.
Có bao nhiêu người ở Mỹ tự nhận mình là người đồng tính? Công chúng có xu hướng đánh giá quá cao con số này. “Một nghiên cứu tổng hợp gần đây của Gary Gates thuộc Williams Institute, một nhóm chuyên gia tư vấn tại UCLA Law School, cho thấy rằng trong số những người trưởng thành ở Hoa Kỳ, Canada và Châu Âu, 1,8% là nam và nữ song tính, 1,1% là nam đồng tính và 0,6% là đồng tính nữ.” See Stanton L. Jones, “Same-Sex Science,” First Things, February 2012.
Leave a Reply