Một nam thanh niên tâm sự với tôi rằng cứ mỗi cuối tuần ở nhà, vào thứ bảy anh ta xem phim khiêu dâm mười hai tiếng rồi ngủ, sau đó thức dậy vào Chúa nhật và xem tiếp khoảng mười hai tiếng nữa. Sa sầm nét mặt, anh ta thú nhận, “Tôi thậm chí chẳng còn thích thú với phim đen nữa. Tôi ghê tởm nó, nhưng tôi không biết phải sống sao nếu thiếu nó”.
Qua câu chuyện của nam thanh niên kia, một vài người nam có thể bị cám dỗ xét lại chính mình và tự mãn rằng họ không nghiện phim khiêu dâm đến nỗi như thế. Nhưng bạn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng, một hành vi diễn ra thường xuyên không phản ánh mức độ nghiện của người thực hiện hành vi đó. Đúng hơn là, mức độ nghiện ngập được đo lường khi chúng ta mất khả năng kháng cự lại hành vi đó, bất luận ham muốn có xuất hiện thường xuyên đến thế nào đi nữa.
Tuy nhiên, vấn nạn của dâm ô không phải là nó có thể gây nghiện. C.S. Lewis đã tóm tắt vấn đề này rất hay khi ông viết về thủ dâm. Ông chỉ ra rằng:
“Theo tôi, thủ dâm thật sự quái ác ở chỗ nó [sẽ] lợi dụng khao khát tự nhiên của con người, một khao khát mà khi được sử dụng cách đúng đắn theo ý định của Thiên Chúa, dẫn một người ra khỏi chính mình để hoàn thành (và điều chỉnh) nhân cách của anh nhờ một người khác, trong một người khác (sự hoàn thành và điều chỉnh đó được hoàn tất nơi con cái của anh, ngay cả cháu chắt). Trái lại, với thủ dâm vì dùng không đúng đắn, ham muốn đó trở về với anh ta, đưa anh ta quay về nhà tù của chính mình, ở nơi đó có cả một hậu cung với những cô dâu ảo. Một khi sa vào chốn này, đám cô dâu ảo kia sẽ hoạt động khiến cho anh ta không thể thoát ra ngoài, để thực sự kết hợp với một người phụ nữ bằng xương bằng thịt. Bởi lẽ, chốn hậu cung đó luôn chào đón anh ta vào, sẵn lòng phục tùng anh mà không đòi hỏi bất kỳ sự hy sinh hay điều chỉnh nào, và họ được phú cho sức hút về dâm ô và rất tâm lý mà không một người phụ nữ nào ngoài đời thực có thể đối địch lại. Ở giữa đám cô dâu bóng tối ấy, anh ta luôn được o bế, luôn là một người tình hoàn hảo: không vòi vĩnh trước sự hào phóng của anh, không xấu hổ trước sự phù phiếm của anh ta. . . . Rốt cuộc, trong cuộc sống, phần việc chính yếu là chúng ta vượt lên chính mình, thoát khỏi nhà tù nhỏ bé, tăm tối mà ở nơi đó tất cả chúng ta đều sinh ra. Thủ dâm là thứ phải tránh và những mối nguy hại ngăn cản chúng ta thực hiện điều này cũng đều phải tránh. Mối nguy hại chính là chúng ta lại đem lòng yêu cái nhà tù đó.”5
Có nhiều lý do giải thích sức hấp dẫn của dâm ô, nhưng Lewis đưa một vài lý giải sâu sắc về điều này. Thủ dâm dạy đàn ông nghĩ rằng, “Tôi còn cần điều gì hơn chứ? Tôi có thể thỏa mãn bản thân mà chẳng cần phải bận tâm đến nhu cầu của người khác. Tôi không phải lo lắng xem người khác có sẵn lòng với tôi hoặc có chấp nhận tôi hay không.” Với nội dung khiêu dâm và thủ dâm, những ảo tưởng không đòi hỏi nơi anh ta điều gì. Anh ta sẽ được yên thân, vì ảo ảnh kia không bao giờ biết thất vọng. Chúng không thể nhìn anh ta với điều gì khác, ngoài đôi mắt toát lên đầy sự cám dỗ quyến rũ. Cho nên, sức kháng cự và sự xấu hổ bị loại ra khỏi cuộc chơi này, miễn là không ai bắt quả tang anh ta đang làm gì, còn các ảo ảnh kia sẽ chẳng bao giờ từ chối anh. Chúng luôn chờ đợi, sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của anh. Sự giả tạo từ các yếu tố kết nối, thỏa hiệp, khao khát và chấp nhận trong thời gian ngắn đã thỏa mãn niềm khao khát sâu thẳm của anh ta đối với những điều này. Nhưng sau đó, giống như ốc đảo giữa sa mạc, mớ ảo ảnh kia biến mất. Những khoảnh khắc tưởng chừng đang bùng cháy như địa ngục rực lửa bỗng chốc biến thành một đống tro tàn, khiến anh ta lặng người và vẫn chờ đợi để được trao nhận một tình yêu đích thực. Anh ta cảm thấy bất an và bị xáo động. Thay vì tìm thấy sự thỏa mãn, anh ta có thể chịu đựng sự ghê tởm nội tâm đối với chính mình và dần dần trở nên oán giận phụ nữ.
Nếu đây là tình trạng ủ rũ trong tâm hồn sau khi ngã lòng bởi thứ tình yêu giả tạo ấy, tại sao nam giới lại dễ dàng sa vào những tật xấu cố hữu này? Có một vài lý do. Đầu tiên, ẩn bên trong dục vọng chính là khao khát tình yêu, khao khát vẻ đẹp, sự thân thiết, tình bằng hữu và hoan lạc. Tất cả những điều này xuất phát từ Thiên Chúa, vì thế một người đàn ông khao khát chúng là lẽ tự nhiên. Vấn đề là nội dung khiêu dâm lấy đi những khao khát tốt đẹp này và làm vẩn đục bằng dục vọng. Hãy tưởng tượng một người đang sắp chết khát, bắt gặp một đầm lầy nhiễm tảo. Anh ta khao khát điều tốt đẹp (nước) và căm ghét những gì làm vẩn đục sự tốt lành và thuần khiết của nó. Nhưng nếu không có lựa chọn nào tốt hơn, có thể anh ta sẽ uống. Điều tương tự cũng diễn ra với nội dung khiêu dâm và thủ dâm. Do đó, vấn nạn của nội dung khiêu dâm không chỉ hệ tại ở việc nam giới lạm dụng phụ nữ, mà chính nam giới đang bị sử dụng! Ai đó đang trục lợi bằng cách bán cho anh ta một thứ giả mạo về điều mà anh ta thực sự khao khát.
Một lý do khác cho thấy tại sao đàn ông sa vào tật xấu xem nội dung khiêu dâm chính là, hầu như không một cậu thiếu niên nào được dạy cách phản ứng với hành động hạ thấp phẩm giá phụ nữ. Tôi có lần đọc một cuốn sách về bậc làm cha, trong đó tác giả khuyến nghị các ông bố nên hướng dẫn con trai của họ phản ứng mạnh mẽ trước nội dung khiêu dâm nếu ai đó cho chúng xem. Tác giả khuyến nghị:
“Quả là điều tốt nhất khi một cậu bé được nghe cha mình dạy nên đương đầu với tình huống đó bằng cách từ chối sự xấu xa nghiêm trọng này theo một cách nào đó, cho dù là đập vỡ điện thoại, xé toạc một bức ảnh, hay thậm chí quát tháo đại loại như ‘Thật bệnh hoạn! Tránh xa tôi ra!’ Nhờ những cách như thế, cậu thiếu niên đó có thể chủ động khước từ sự ô uế, thay vì bị nó làm cho đờ người ra. . . . Chúng ta cần giúp đứa con trai của mình hiểu rằng có lúc cần phải phản ứng dữ dội và mạnh mẽ đối với bất cứ điều gì biểu lộ phụ nữ một cách sai trái.”6
Bỏ qua những suy nghĩ hàng ngày có bao nhiêu điện thoại sẽ bị đập vỡ nếu các cậu thiếu niên làm theo, bạn sẽ có phản ứng gì khi đọc lời khuyên của người cha? Có lẽ chúng ta dành nhiều sự quan tâm cho những cái điện thoại hay thanh danh của cậu thiếu niên quát tháo kia, hơn là dành sự quan tâm cho người phụ nữ bị lạm dụng. Kiểu phản ứng như thế này đã xuất hiện rất nhiều lần.
Hãy ngẫm nghĩ về điều này: Có bao nhiêu cậu thiếu niên được cha khuyên dạy như thế? Tôi cá là ít hơn 1 phần trăm! Trên thực tế, mối quan hệ cha con là một trong những cách phổ biến nhất mà đứa con trai chạm mặt với nội dung khiêu dâm. Nhiều người trong số bạn bè của tôi bắt đầu nghiện, khi họ lén xem những thước phim khiêu dâm của chacác ông bố. Một người bạn khác của tôi, khi bị cha phát hiện ra kho tạp chí riêng tư, anh ta đã được bố nháy mắt cho qua và nói rằng: “Con đừng lo lắng về điều đó. Đừng để mẹ con biết nhé”. Tôi còn biết một cậu thanh niên khác được chính cha mình đưa đến chỗ gái mại dâm, và sau đó chúc mừng anh ta bằng những lời này: “Giờ con đã là một thằng đàn ông.”
Thật không thể tin nổi? Thời xa xưa, đàn ông là người chế ngự chính bản thân mình vì ích lợi của người phụ nữ, và rồi giờ đây chúng ta lại trở thành đàn ông bằng cách chiếm đoạt phụ nữ vì lợi ích của chúng ta hay sao?
Đã đến lúc đàn ông phải lấy lại khả năng mạnh mẽ khước từ những hành động không chỉ hạ thấp phẩm giá của phụ nữ, mà còn đánh mất chính món quà tính dục của con người. Kitô Giáo đòi hỏi một phản ứng như vậy. Bạn cũng biết, khi Chúa chúng ta nói về cuộc chiến chống lại tội lỗi, Người sử dụng hình ảnh mạnh mẽ, rằng một người nên sẵn sàng chặt tay hoặc móc mắt của mình hơn là phạm tội.7 Chắc chắn, Người không xem việc gây tổn thương thân xác như một phương thuốc chữa lành tội lỗi. Đúng hơn là, Người đang bày tỏ một sự thật sâu xa: Tội lỗi thì rất nghiêm trọng. Tội lỗi hủy hoại bản chất người của chúng ta và chúng nặng nề hơn việc mất một con mắt hay mất một bàn tay. Những tổn thương về tâm hồn còn đắt giá hơn những tổn thương về thể lý. Nhưng chúng ta lại nuông chiều thể xác và thờ ơ với tâm hồn của mình.
Để khơi lên cảm giác khẩn cấp trong cuộc chiến chống lại tội lỗi (bất kể tội nào), hãy xem xét bạn thực sự khao khát điều gì. Nếu bạn muốn một ngày nào đó sẽ là một người chồng và người cha, bạn hãy hình dung mong muốn ấy như một vương quốc mà chỉ còn cách bạn một đoạn ngắn. Tại cánh cổng của vương quốc ấy, người bạn đời và những đứa con tương lai của bạn đang đợi bạn đến. Tuy nhiên, giữa bạn và lối vào vương quốc có một con quái thú không thể bị thuần hóa và bạn phải vượt qua. Nếu bạn tìm cách luồn lách qua đằng sau nó và đi vào lâu đài, sinh vật khốn cùng đó sẽ theo bạn đi vào thành trì kiên cố này và tàn phá tất cả cư dân ở đó. Con quái vật đó phải bị hạ gục, nếu không bạn sẽ gặp nguy hiểm khi bước vào vương quốc. Do đó, bạn có hai lựa chọn khả thi: hoặc đứng ở đằng xa và chờ đợi vô thời hạn, hy vọng con quái thú đó sẽ chết già trước bạn, hoặc bạn sẽ hạ sát con quái thú đó và bước qua xác nó.
Trở về chương 1 của Trang Mục lục
5 The Collected Letters of C.S. Lewis, Vol. 3. (New York: HarperCollins, 2007), 758–59.
6 Michael Moynihan, The Father and His Family (New York: Scepter, 2017), 72.
7 Mt. 5:29–30.
Leave a Reply