Tôi 17 tuổi và tôi đã gặp nhiều bạn gái dễ thương họ sống dưới chế độ nghiêm ngặt của thuốc viên ngừa thai. Họ mang tâm trạng căng thẳng khi họ quên một liều thuốc. Họ phải dùng điện thoại di động để nhắc giờ hằng ngày. Xã hội chúng ta đã thuyết phục họ rằng thân xác của họ đương nhiên không đủ, có sự gì trong thân thể họ cần bị cầm nén, họ cần thuốc viên ngừa thai để có thể vui vẻ và thành công trong cuộc sống. Các cô gái bị bao vây bởi văn hóa bị ám ảnh bời ngừa thai thực sự là nô lệ của thuốc viên ngừa thai. Dù thuốc viên ngừa thai đem đến cho các bạn gái và phụ nữ cảm giác giả tạo rằng họ có sự điều khiển trên thân xác của họ, sự thật thì là thuốc viên ngừa thai đang điều khiển họ.
Lá thư từ các nữ đan sĩ: “Máu tràn ngập trên đường phố, trong mắt, trong trái tim của chúng tôi”
Bài này được chuyển ngữ từ A letter from Trappist nuns in Syria: “Blood fills our streets, our eyes, our hearts”
Hôm nay chúng tôi không có lời nào, ngoại trừ những lời từ Thánh vịnh mà Kinh Phụng vụ đặt trên môi miệng chúng tôi trong những ngày này:
Lạy Chúa Trời, xin nghe tiếng thở than,
gìn giữ mạng con khỏi quân thù khủng bố,
Này kẻ ác mưu đồ, chúng ồn ào tác hại, xin giấu kỹ con đi.
Chúng mài lưỡi như mài gươm sắc,
lời thâm độc tựa tên lắp vào cung,
bắn trộm người vô tội,
bắn thình lình mà chẳng sợ chi.
Chúng quyết tâm làm điều độc dữ,
bàn luận xem gài bẫy thế nào,
rồi nhỏ to: “Ai mà thấy được?”
Bày kế lập mưu làm điều ác,
chúng hoàn thành kế hoạch đã mưu toan.
Thâm hiểm biết bao lòng dạ người đời !
Nhưng Thiên Chúa lại bắn tên vào chúng,
thình lình chúng đã bị trúng thương.
Tấc lưỡi mình hại mình là thế !
Thiên hạ xem, ai cũng lắc đầu.
Hết thảy mọi người đều kính sợ, họ sẽ loan truyền hành động của Thiên Chúa và hiểu ngay những việc Người làm. Người công chính sẽ vui mừng trong CHÚA và ẩn náu bên Người. Mọi tấm lòng chính trực đều lấy thế làm vinh.
–Thánh vịnh 64
Chúng tôi nhìn vào những người xung quanh chúng tôi, những người công nhân của chúng tôi, tất cả như đang ngừng sống, hết sức sửng sốt: “Họ đã quyết định để tấn công chúng ta.” Hôm nay chúng tôi đi đến Tartous… chúng tôi cảm nhận được sự tức giận, không nơi nương tựa, sự bất lực để diễn tả cảm giác của họ về tất cả những điều này: mọi người cố gắng hết sức để làm việc và sống cách bình thường. Chúng tôi nhìn thấy người nông dân tưới vườn của họ, cha mẹ đang mua sách vở cho năm học sắp sửa bắt đầu, những đứa trẻ ngây thơ vô tình xin mua một món đồ chơi hoặc cây kem… chúng tôi nhìn thấy người nghèo; họ nhiều quá, cố gắng để kiếm vài xu. Đường phố đầy dẫy những người tị nạn “trong nước” của Syria. Họ từ khắp nơi đến chốn duy nhất còn lại mà còn có thể gọi là sống được… Chúng tôi nhìn thấy vẻ đẹp của những ngọn đồi, nụ cười mỉm trên những khuôn mặt, ánh mắt tốt lành của chàng trai sắp sửa tham gia vào quân đội và trao cho chúng tôi một vài hạt đậu phộng trong túi của anh ta như một biểu tượng của “sự đồng lòng”… Và rồi mọi người sẽ nhớ “họ” (chính quyền Mỹ) đã quyết định thả bom trên chúng ta vào ngày mai… Họ dám cả gan như vậy. Vì “đã đến giờ để làm điều gì đó,” như các nhân vật quan trọng đã tuyên bố, những người mà sẽ ngồi nhâm nhi ly trà trong khi họ xem Tivi để nhìn thấy chương trình can thiệp nhân đạo sẽ có kết quả như thế nào…
Phát triển xương cột sống
Phần này được dịch từ chương 6 “Grow a backbone/Phát triển xương cột sống” của cuốn sách Làm sao để tìm bạn tâm giao mà không cần mất đi chính mình của hai tác giả đầy kinh nghiệm Jason & Crystalina Evert. Để hiểu bài này rõ ràng hơn, mời bạn đọc các phần khác trên trang web này.
“Tôi không phải là trái cây.”
Với những lời đó, một cô gái Hồi giáo bắt đầu những lời bình luận trong căn phòng có mặt nhiều thanh thiếu niên. Cũng như bạn đang tự hỏi về ý nghĩa của lời ấy, những thanh niên thiếu nữ phản ứng với cái nhìn đầy thắc mắc. Cô gái lặp lại:
“Tôi không phải một thứ hoa quả. Tôi lớn lên gần một khu chợ, và tôi thấy mấy anh chàng đi vào gian hàng trái cây. Họ lựa và kiểm tra đủ kiểu trước khi quyết định mua chúng. Họ chạm vào chúng, ngửi mùi, sờ nắn, rồi lại thả chúng trở lại chỗ chất đống đó. Sau khi lục lọi hết cả một mớ, họ mới chọn một vài quả, mua chúng và bỏ đi. Tôi không phải là trái cây như thế.”
Những sinh viên hiểu được quan điểm của cô ấy. Không may, nhiều phụ nữ ngày nay hài lòng với việc bị người khác xử đối hệt như họ là một sản phẩm. Với cái nhún vai thờ ơ, họ bỏ qua những điều bất tôn kính mà nam giới nói và làm cho họ bằng luận điệu “Đàn ông vẫn luôn là thế. Tôi có thể làm gì chứ?”. Nếu một phụ nữ muốn nhận được sự đáp trả tôn quý từ đàn ông, cô ấy cần một phẩm chất trên tất cả: một cột sống.
Vượt qua khỏi cảm giác thiếu tự tin
Bài này được chuyển ngữ từ Overcoming Insecurities by Leslie Ludy
Tôi đang có thai gần 6 tháng. Tôi có một loại cơ thể không biết “tản ra” sức nặng của cái thai. Trái lại, mọi sự chúi ngay về phía trước. Tôi có dáng (và cảm thấy) như là tôi có trái banh bóng rổ giấu dưới cái áo của tôi. Một số phụ nữ cảm thấy duyên dáng và xinh đẹp hơn khi họ có thai. Tôi phải thừa nhận rằng tôi không là một trong số đó. Dù tôi hết sức vui mừng về sự sống nhỏ nhoi đang lớn lên trong tôi, tôi phải thừa nhận rằng tôi ước ao để được lọt vào trong quần jean tôi thường mặc lần nữa và có thể dễ dàng kéo đóng phéc-mơ-tuya trên áo choàng của tôi mà không cần tới hai phút chiến đấu. Cũng thật may mắn, Eric liên tục bảo tôi tôi có dáng đẹp với cái u đáng kể nhô ra trước bụng tôi. Nhưng một buổi tối nọ, sự bất an đến ập đến bất thình lình trên tôi sau một cuộc đối thoại tình cờ tại quán cà phê gần nhà.