Sau khi đã làm theo đề nghị của Cha JP, Margie gặp BillyLu khá thường xuyên. Margie đã chia sẻ nhiều điều về bản sắc đồng tính mà cô đã nghe được từ Sam và Cha JP. Họ cũng thảo luận về những điểm trong cuộc sống của BillyLu, bao gồm các mối quan hệ mà cô có trong đời với mẹ, cha, anh em, bạn thời trung học, bạn trai, bạn gái, đối tác trong quá khứ, v.v.
Nhưng biến loạn xảy đến: Người yêu của BillyLu đuổi cô ra khỏi nhà của họ… Tìm cách để giúp BillyLu trong hoàn cảnh khó khăn, Margie đã sắp xếp để cô và BillyLu gặp nhau với Cha JP.
Margie: Cha JP, cảm ơn cha đã đến gặp chúng con trong thời gian ngắn như vậy. Con muốn chúng ta gặp nhau vì BillyLu khá buồn nản. Con nghĩ cha có thể giúp chúng con vượt qua chuyện này.
Cha JP: Có chuyện gì thế, BillyLu? Có lý do gì khiến chị buồn sầu vậy?
BillyLu: Đương nhiên là khó khăn sẽ đến, JP, và tất cả là lỗi của cha.
Margie: Chị ấy đang đổ lỗi cho cha, nhưng hơn hết là con, vì con đã khiến cuộc sống của chị trở nên bất ổn. Cha có biết, người yêu của chị ấy đã đuổi chị ra khỏi nhà.
Cha JP: Sao vậy?
BillyLu: Bởi vì cô ấy ghen tị với tình bạn của tôi với Margie. Ngay cả sau khi tôi nói với cô ấy rằng Margie là “dị tính” và coi như là đã đính hôn với bạn trai, cô ấy vẫn không tin tôi. Cô ấy buộc cho tôi tội ngoại tình.
Cô ấy cũng đưa ra tối hậu thư cho tôi: “Hoặc là ngừng gặp Margie và vị linh mục ‘kỳ thị đồng tính’ đó hoặc chúng ta sẽ kết thúc.”
Cha JP: Cô ấy không tin chị chút nào nhỉ?
BillyLu: Tại sao cô ấy tin chứ? Tôi là người đang gặp một người phụ nữ khác.
Cha JP: Có vấn đề gì không nếu chị mời cô ấy tham gia với chị và Margie. Tôi rất sẵn lòng để cô ấy tham gia cuộc đối thoại của chúng ta.
Margie: Con đã đề nghị rồi…
BillyLu: Đúng là em đã đề nghị, nhưng cô ấy sẽ không muốn đón nhận. Cô ấy không muốn có chút gì liên quan đến những người thách thức hoặc đe dọa mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy cho tôi một tuần để quyết định…
Cha JP: Đây có phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra không, BillyLu?
BillyLu: Không… Nó thỉnh thoảng xảy ra. Thường là sau khi Leslie bắt đầu tán tỉnh một phụ nữ khác tại quán bar dành cho người đồng tính nam. Vì muốn có được sự chú ý của cô ấy, tôi cũng đã làm như vậy. Sau đó cô ấy ghen tị và chúng tôi cãi cọ. Đôi khi khá tệ hại… nhưng cô ấy luôn đón nhận tôi lại. Đó là trò cô ấy chơi.
Nhưng lần này, tôi là người có lỗi khi dành quá nhiều thời gian cho Margie.
Cha JP: BillyLu, tiếp tục với trò này hay không là quyết định của chị. Không ai có thể quyết định cho chị được.
Tôi có thể thấy rằng chị vẫn còn một lỗ hổng lớn trong trái tim và chị thực sự khao khát nó được lấp đầy, nhưng tôi cũng chắc chắn rằng Leslie không thể lấp đầy cho chị được. Tôi sẽ cầu nguyện để chị sẽ có quyết định đúng đắn, một quyết định mà sẽ đem lại sự bình yên chân thật đến với chị.
Tiếp tục về câu chuyện của BillyLu
Margie: Cha JP, tôi nghĩ rằng BillyLu sẽ thấy hữu ích về chủ đề danh tính dựa trên mối quan hệ mà cha đã thảo luận với Sam và Jeremy. Tôi nghĩ nó cũng sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều.
BillyLu: Tôi thật rối bời, JP. Cha có vẻ khá bình tĩnh và suy nghĩ điềm đạm. Tôi đã dấn thân vào mối quan hệ này với Leslie và điều đó đã có vẻ là điều đúng đắn để làm. Bây giờ, nó dường như đang sụp đổ. Tôi không biết… Cha dường như có câu trả lời cho mọi sự. Chắc chắn chồng tôi sẽ không đón tôi về lại. Còn gì lại cho tôi nữa đâu? Tôi ngay cả không biết mình là ai nữa.
Có lẽ cha có thể giúp tôi tìm ra tôi là ai và tôi nên đi hướng nào.
Margie: Cha JP, như cha đã mô tả cho Sam và Jeremy danh tính dựa trên thành tích hay khả năng thì rất mong manh và có thể dẫn đến đủ loại chứng hưng cảm. Tôi nghĩ cha có thể giúp mỗi người chúng con khám phá ra bản dạng của mình và cách chúng ta có thể làm chủ nó
Cha JP: BillyLu, chị nghĩ gì về bản dạng của chị? Theo như chị mô tả thì dường như chị có mối quan hệ tốt với cả bố mẹ và anh em của mình. Chị cần có một bản dạng vững vàng dựa trên mối quan hệ. Nhưng hình như chị không có nó, đúng không?
BillyLu: Có một vài điều tôi đã chia sẻ với Margie mà tôi chưa nói với cha khi chúng ta gặp nhau lần trước.
Trước hết, tôi là một cô gái cực kỳ cứng rắn khi lớn lên, cứng rắn hơn ba người anh trai của tôi rất nhiều. Bố tôi luôn khá thất vọng về các anh tôi… Nhưng tôi thì khác. Tôi sẽ cùng bố tôi cắt cỏ đã phơi khô, chẻ củi hoặc những việc ngoài trời khác.
Ở trường, tôi thích chơi với con trai hơn là với con gái.
Cha JP: Khi lớn lên, chị là một cô gái cứng rắn, và dường như chị đang tiếp tục lối sống đó. Đó có phải là cách chị hình dung về chính mình không?
BillyLu: Tôi cứng rắn vì các anh tôi đã không cứng rắn. Bố tôi rất vui thích khi tôi cắt cỏ khô hay khi tôi chẻ một khúc gỗ chắc. Trong khi đó, mẹ tôi chiều chuộng các anh tôi và trốn tránh vấn đề bằng chứng nghiện rượu. Bố tôi không có chút cảm giác tôn trọng mẹ hay những đứa em lười biếng, và đã không ngần ngại thể hiện điều đó bằng những ngôn ngữ tục tĩu. Ông ấy không bao giờ dùng thứ ngôn ngữ đó với tôi.
Ở trường các anh tôi thường bị bắt nạt và đánh đập. Điều này làm bố tôi xấu hổ. Phần tôi, khi bị nạt, tôi đã chống trả và luôn thắng, ngay cả khi những đứa con trai đánh tôi to lớn hơn tôi. Bố tôi rất tự hào về đứa con gái nhỏ…
Margie: Vậy thì bố chị thực sự yêu chị?
BillyLu: Đúng, Margie, miễn là tôi đáp ứng được những kỳ vọng của ông. Tôi cảm thấy rất vui khi ông ấy tỏ ra tự hào về tôi, trong khi ông ấy thường xuyên chỉ trích mẹ – về việc mẹ uống rượu và ngoại hình của bà – cũng như các anh trai tôi vì sự lười biếng và yếu đuối của họ.
Margie: Mẹ của chị có đẹp không?
BillyLu: Ối, khi mẹ kết hôn, mẹ đẹp xuất thần. Nhìn lại những bức ảnh gia đình và tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của mẹ.
Nhưng vì lý do nào đó bà đã không chăm sóc bản thân. Bà mập ra và không còn quan tâm đến dáng vóc của mình nữa.
Mẹ tôi vẫn thinh lặng và chu đáo trong việc bổn phận, không bao giờ thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Bà tiếp tục đảm nhận những công việc “của phụ nữ” như nấu ăn, may vá và trang trí nhà cửa. Mẹ và bố không bao giờ thể hiện sự âu yếm cho nhau. Mẹ tôi không hề thể hiện chút đồng cảm hay lòng trắc ẩn nào, mặc dù bà luôn ở bên cạnh chúng tôi.
Cha JP: Có lẽ mẹ chị nghĩ mình không thể đáp ứng kỳ vọng của bố chị, là bà không bao giờ đủ đẹp cho ông nên bà thôi cố gắng.
BillyLu: Mẹ tôi đã ngừng cố gắng cho hết thảy bọn tôi. Nhìn vào cuốn album gia đình, bà tăng thêm cân sau mỗi lần mang thai.
Khi tôi sinh ra, tôi nghĩ bố đã rất thất vọng, vì tôi là một đứa con gái có ngoại hình rất tầm thường. Mẹ không bao giờ mua váy cho tôi, sợ tôi càng làm bố thất vọng nên tôi mặc đồ cũ của các anh mình.
Margie: Nhưng sao bố lại luôn khen bạn?
BillyLu: Bởi vì tôi rất giống ông ấy: cứng rắn, thích cạnh tranh, chăm chỉ, ăn nói sắc sảo… Bố tôi dành nhiều thời gian cho tôi hơn là cho các anh tôi, khi chúng tôi cùng nhau làm việc trong gara hay ngoài sân, hay xem thể thao trên TV. Khi bố tôi làm việc nhiều giờ ở nơi làm việc, tôi sẽ tiếp tục các dự án sân vườn hoặc gara, điều này làm ông vô cùng hài lòng.
Cha JP: Bố chị có bao giờ khó chịu với chị không, BillyLu?
BillyLu: Hầu như không bao giờ… cho đến năm cuối trung học. Tôi chơi bóng rổ rất giỏi, luôn chiếm thống kê tốt nhất trong trận đấu và tôi có vẻ như sắp nhận được học bổng vào đại học. Bố luôn có mặt ở mọi trận đấu để cổ vũ tôi.
Nhưng sau đó tôi bị thương. Khi tôi trở lại, tôi không còn như xưa nữa.
Bố bắt đầu la hét những chỉ thị cho tôi trong suốt trận đấu, và trên con đường lái xe về nhà, ông chỉ trích lối chơi của tôi. Ông chửi bưới và chửi thề, dùng những ngôn ngữ tồi tệ nhất tôi chưa từng nghe. Thậm chí, ông còn dọa sẽ từ chối tôi là con gái ông.
Tôi đã cố gắng và cố gắng để chơi giỏi lại, nhưng tôi ngày càng tệ hơn. Tôi ghét chính mình vì điều đó… Tôi chỉ muốn chết cho xong.
Sau khi mùa đấu kết thúc, bố trở lại bình thường, chỉ có điều bây giờ bố cũng chỉ trích tôi như bao người khác. Bây giờ tôi cũng không đủ tốt cho bố tôi nữa.
Cha JP: Tôi có thể thấy điều này khiến chị cảm thấy như thể thế giới của chị đã bị rã rời, BillyLu. Chị làm cách nào để hồi phục lại sau hết những điều này?
BillyLu: Không chỉ thế giới của tôi bị rã rời, mà trên thực tế, nó còn bị tiêu hủy. Nhưng đó chỉ là một phần. Chẳng lâu sau đó, tôi đang đọc tạp chí trên giường thì mẹ tôi bước vào phòng tôi; bà ấy bị say rượu. Tôi đang xem qua một trong những tạp chí Playboys của bố tôi, tôi đã tìm cách gấp nó lại trước khi bà nhận ra, nhưng dù sao thì mẹ tôi đã nhận ra.
Mẹ nói với tôi: “Trước đây, mẹ đẹp như những người mẫu đó. Nhưng sau khi có mấy đứa anh của con, mẹ không còn vẻ đẹp đó nữa. Bị phì ra, buồn nản, mẹ không thể làm hài lòng bố con. Ông ấy cần một người sắc đẹp hoàn hảo như nữ hoàng.
“Mẹ quá mệt mỏi cùng một lúc cố gắng đáp ứng nhu cầu của các anh con và của bố con. Bố bắt đầu mang tạp chí khiêu dâm về nhà, để chúng nơi mẹ thấy rồi mở ra trên bàn cho mẹ xem: tìm cách để ‘truyền cảm hứng cho mẹ’,” mẹ tôi tiếp tục.
“Ban đầu bố rất thất vọng về con. Ông muốn có một nữ hoàng sắc đẹp. Bố trách mẹ sao vì con quá tầm thường. Nhưng thái độ của bố đã thay đổi khi con trở thành người cứng rắn, chăm chỉ mà ông muốn thấy nơi những đứa con trai.
“Bây giờ”, mẹ tôi kết luận, “BillyLu, con ở cùng trong một hoàn cảnh như mẹ”. Cả hai đều biết mọi chuyện sẽ như thế nào sau khi bố thất vọng về tôi.
Margie: Bạn có vỡ lòng khóc không?
BillyLu: Tôi muốn khóc. Nhưng khi nhìn thấy mẹ bắt đầu nức nở trong cơn say, lòng tôi như thắt lại. Tôi đẩy mẹ tôi ra xa.
Vì tôi cũng chưa bao giờ gắn bó với mẹ tôi. Tôi đã từ rất sớm, loại mẹ tôi ra khỏi đời mình. Tôi chỉ biết mẹ tôi sẽ không hiện diện đó cho tôi nên tôi không còn cố gắng làm hài lòng bà và tìm cách gần gũi với bà. Có bà hay không, chẳng có gì khác biệt.
Cha JP: Chị có ngạc nhiên về những gì mẹ tiết lộ cho chị không?
BillyLu: Không, không hẳn. Tôi đã có thể suy ra rồi.
Margie: Chị có nghĩ tại sao mẹ chị lại nói cho chị những điều này?
BillyLu: Tôi chắc chắn đó là vì bà cảm thấy mình thất bại và đang tìm kiếm sự đồng cảm. Bà cảm thấy tiếc cho tôi vì bị bố từ chối, nhưng bà vẫn quan tâm đến bản thân mình hơn là quan tâm đến tôi.
Cha JP: BillyLu, nếu chị không phiền, nhờ chị cho biết sao chị lại xem tạp chị Playboy của bố chị.
BillyLu: Tôi đã biết đến tạp chí của bố tôi gần như từ lúc ban đầu. Lúc đầu chúng làm tôi kinh hoàng. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình dục khác giới và tôi thấy nó thực sự xấu xí, méo mó, làm giảm giá trị và thậm chí là kinh sợ. Tôi cảm thấy ghê tởm khi thấy phụ nữ bị coi như đồ vật. Đôi mắt của họ nói với tôi rất nhiều về sự trống rỗng khủng khiếp của tình dục vô nghĩa và kế tiếp là cuộc sống của những người mẫu này. Họ là những người phụ nữ bị mắc kẹt trong sự lạm dụng khủng khiếp này.
Margie: Tôi cũng thấy nội dung khiêu dâm thật kinh tởm và làm giảm giá trị, BillyLu. Tôi có thể thấy việc phát hiện ra sự nghiện của bố chị ảnh hưởng như thế nào đến quan điểm của chị về đàn ông, đặc biệt là về việc chị có thể có quan hệ tình dục với họ.
BillyLu: Theo nhiều cách, những tạp chí này đã trở thành biểu tượng cho những gì tình dục khác giới và sự xâm nhập của người đàn ông thể hiện: Tôi thấy nó như một thứ gì đó đe dọa và kinh tởm, như một phương cách của sự thống trị chuyên chế và bóc lột, với người đàn ông luôn ở phía trên và áp đặt mình lên người phụ nữ.
Margie: Nhưng nếu những cuốn tạp chí đó khiến chị cảm thấy ghê tởm thì tại sao chị lại xem những cuốn tạp chí đó khi mẹ chị bước vào? Nếu điều đó xảy ra với tôi, tôi sẽ tránh xa những tạp chí đó và cha tôi hết mức có thể.
BillyLu: Vì lý do nào đó, Margie – tôi không thể giải thích cho em biết tại sao – tôi vẫn bị thu hút bởi những tạp chí kinh tởm đó. Có điều gì đó về chúng đã làm tôi mê mẩn. Có lẽ đó là vì lúc đó tôi vẫn còn yêu thương bố tôi, ngưỡng mộ sự tự tin, làm chủ bản thân của ông, cũng như cách ông ngưỡng mộ và đối xử với tôi – ông không hề ngược đãi tôi. So với mẹ tôi – bà có vẻ là một mẫu người đáng buồn – so với mẹ, ông ấy không đến nỗi tệ lắm. Dĩ nhiên là ông có những yếu điểm, nhưng nhìn chung tôi rất ngưỡng mộ ông ấy.
Cha JP: BillyLu, tôi có thể sai, nhưng dường như chị ngưỡng mộ và yêu mến bố chị vì bố chị đối xử với chị như ông đã đối xử với những người khác mà ông ngưỡng mộ và kính trọng… nghĩa là, như ông đối xử với đàn ông.
BillyLu: Không… ý tôi là Có… Ồ, wow… tôi không biết.
Margie: Tại sao cha lại nói vậy? Điều đó sẽ làm nên sự khác biệt gì đâu?
Cha JP: Tôi chỉ thắc mắc liệu điều này có tạo ra một sự mâu thuẫn nào đó nơi BillyLu hay không. Một mặt, cô yêu và ngưỡng mộ cha mình nhưng lại cảm thấy vô cùng ghê tởm cho việc ông đã làm. Trái tim và trí óc của chúng ta cố tìm cách hiểu những sự không rõ ràng, những mâu thuẫn giữa việc cự tuyệt và thu hút về mặt cảm xúc chúng ta có với những người chúng ta yêu thương.
BillyLu: Có lẽ sự sững sờ về việc xem nội dung khiêu dâm của bố tôi, rồi sau đó là đến từ tôi, khi tôi tìm cách giải quyết mâu thuẫn đó. Có điều gì đó sâu thẳm trong tôi đang nói với tôi là tôi không muốn được yêu thương và ngưỡng mộ… bởi người đàn ông. Những người mẫu hấp dẫn đó có điều gì mà tôi không có? Tại sao bố không thấy những người phụ nữ đó trống trải và cô đơn đến thế nào?
Cha JP: Có lẽ vì ông cũng đang tìm cách tránh thoát khỏi nỗi cô đơn của chính mình.
BillyLu: Và có lẽ vì tôi muốn thoát khỏi chính mình. Do đó, tôi cũng cảm thấy bị cuốn hút bởi nội dung khiêu dâm… bị quyến rũ bởi ảo tưởng rằng tôi có thể được yêu như một người phụ nữ?
Không… điều đó không thể đúng được… nhưng dù sao nó cũng cuốn hút tôi và đồng thời làm tôi cảm thấy ghê tởm… tôi chán ghét mình vì tôi đã bị cuốn hút bởi nó.
Nhưng tôi đã giấu tất cả điều này với mọi người.
Margie: Ngoại trừ mẹ của chị…
BillyLu: Mẹ tôi vẫn nghĩ tôi chỉ đọc những bài viết trong đó thôi! Tôi thật không thể tưởng tượng mẹ tôi khờ khạo như vậy.
Leave a Reply