Bài này được chuyển ngữ từ Shunning Every Reflection. Được phép của madeinHisimage.org để đăng trên trongsach.com.
Tôi thường lánh mọi phản ánh của thân thể tôi, dù qua tấm gương, cửa sổ, trên mặt nước, hay qua ly thủy tinh. Nếu tôi thấy bóng dáng của mình, tôi che đậy nó. Tôi thầm thì, Ahh, tôi xấu xí quá. Tôi không thể chịu nỗi khi nhìn thấy chính mình. Rồi tôi đi đến Kolkata, Ấn Độ để phục vụ những người sắp chết trong khu nhà ổ chuột. Khi ở đó tôi phục vụ những người yếu hèn nhất trên thế giới. Một người đàn bà nặng khoảng 23 kilô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi với những ngón tay khô teo lạnh lẽo và nói, dễ thương. Nước mắt tràn lên trong mắt tôi, lăn trên má tôi và rớt trên giường bà. Bà ấy cầm tay tôi và nói, mạnh khỏe. Khi tôi đút thức ăn cho bà, bà nói, cám ơn. Bà ôm chầm lấy tôi và nói, dũng cảm. Thoạt đầu, tôi không hiểu. Rồi bà hôn tôi cách nhẹ nhàng và nói, tình yêu.
Người đàn bà ấy tỏ lộ cho tôi một ánh nhìn thoáng qua về tình yêu của Thiên Chúa, Cha chúng ta, và vẻ đẹp mà Ngài thấy trong mỗi một người. Tôi đã tốn nhiều năm để tìm ra khái niệm của sự đẹp và tôi sẽ không bao giờ ngừng để hiểu biết nhiều hơn. Tôi thường nghĩ mọi người khác đáng có vẻ đẹp, mọi người ngoại trừ tôi. Thời gian ở Ấn Độ đã thay đổi cảm giác ấy.
Khi tôi trở về nhà, tôi kéo đi những tấm khăn tôi dùng để che phủ khỏi những tấm gương….Đọc thêm
Leave a Reply