TÌNH YÊU chủ yếu là ở ý chí, không trong cảm xúc hoặc do đường tuyến gây ra. Ý chí thì như tiếng nói; cảm xúc thì như tiếng vọng. Sự hoan lạc liên quan với tình yêu, hay điều hôm nay được gọi “sex,” là kem trên miếng bánh (kết quả phụ thuộc của điều quan trọng hơn); mục đích của nó là để chúng ta yêu thích miếng bánh, không bỏ qua nó. Ảo tưởng lớn nhất của hai người đang yêu nhau là tin rằng sự thu hút tình dục mãnh liệt của họ là đảm bảo cho sự vĩnh cửu cho tình yêu giữa họ. Vì thất bại trong việc phân biệt giữa tiết tố/tuyến và điều thiêng liêng—hay giữa sex, điều mà chúng ta có chung với động vật, và tình yêu, điều chúng ta có chung với Thiên Chúa—nên hôn nhân có đầy dẫy những dối trá, lừa gạt. Điều mà một vài người yêu không phải là một con người [khác] nhưng là cảm nghiệm của việc đang trong giai đoạn yêu. Điều thứ nhất (con người) thì không thể thay thế được, nhưng điều thứ hai (cảm nghiệm yêu) thì không. Ngay khi đường tuyến không còn phản ứng với sức mạnh mới nguyên của chúng, đôi cặp mà đã xác định sức mạnh của cảm xúc và tình yêu tuyên bố rằng họ không còn yêu nhau nữa. Nếu thực sự là như vậy, thì họ đã chưa bao giờ yêu người kia; họ chỉ yêu việc được yêu; đó là hình thức cao nhất của tính ích kỷ. Hôn nhân mà chỉ được xây dựng trên đam mê tình dục chỉ tồn tại bao lâu niềm đam mê động vật nơi họ vẫn còn. Trong vòng hai năm, sự thu hút động vật nơi người kia sẽ biến đi, và khi nó không còn nữa, luật pháp đến để giải thoát để biện hộ sự ly dị với từ vô nghĩa “không tương ứng” hay “tra tấn tinh thần.” Động vật không bao giờ cậy dựa vào tòa án, vì chúng không có ý chí để yêu; nhưng con người, có lý trí, cảm nhận sự cần thiết để biện minh cho hành vi phi lý của mình khi họ làm điều sai trái.
–ĐTGM Fulton Sheen
Leave a Reply