Có đúng là văn hóa phương Tây hạ thấp giá trị thân thể? Chẳng phải nhiều người rất coi trọng ngoại hình và thể lực sao? Hãy xem xét nỗi ám ảnh phổ biến về chế độ ăn kiêng, tập thể dục, thể hình, mỹ phẩm, phẫu thuật thẩm mỹ, tiêm botox, các phương pháp điều trị chống lão hóa, v.v. Xung quanh chúng ta là những hình ảnh đã đi qua Photoshop, trình bày những lý tưởng phi thực tế về vẻ đẹp hình thể. Một giáo sư đại học Kitô giáo có lần đã nói với tôi: “Đối với tôi, dường như người ta có xu hướng đi ngược lại – họ tôn thờ thân xác”.
Nhưng bị ám ảnh bởi thân xác không có nghĩa là chúng ta chấp nhận nó. Nhà thần học Beth Felker Jones của Wheaton College viết: “Sự sùng bái thân thể trẻ trung, được trau chuốt bởi truyền thông, che đậy chính sự căm ghét thân thể”. “Văn hóa hiện đại thể hiện sự ác cảm với cơ thể.”22
Ngay cả việc sùng bái thân xác cũng có thể là một biểu hiện của thuyết nhị nguyên hai tầng. Nỗi ám ảnh về việc tập thể dục, thể hình và ăn kiêng có thể bộc lộ suy nghĩ giống như suy nghĩ của một chủ xe hơi sang trọng đang đánh bóng và điều chỉnh một chiếc ô tô đắt tiền. Các triết gia gọi đó là “công cụ hóa” thân thể, nghĩa là coi nó như một công cụ để sử dụng và kiểm soát thay vì coi trọng giá trị nội tại của nó.
Khi làm điều đó, chúng ta coi thân thể là một phần của tự nhiên cần được chinh phục. Nhà triết học nữ quyền Susan Bordo viết, “Việc rèn luyện, làm săn chắc, giảm béo và tạo hình cơ thể. . . khuyến khích một mối quan hệ đối địch với cơ thể.”23 Những thực hành này thể hiện ý chí chiến thắng và khuất phục cơ thể—và cuối cùng được giải phóng khỏi những ràng buộc của nó.
Nhà đạo đức học cấp tiến Joseph Fletcher đã tuyên bố: “Để là một nhân vị. . . ta phải thoát khỏi sinh lý học!”24 Thiên nhiên được coi như một hạn chế tiêu cực cần phải vượt qua.
Vì vậy, chúng ta kết thúc ở nơi chúng ta bắt đầu: Quan điểm của chúng ta về thân xác phụ thuộc vào quan điểm của chúng ta về thiên nhiên. Chúng ta có thấy thiên nhiên về cơ bản là tốt đẹp, một món quà của Đấng Tạo hóa, và cần được đón nhận với lòng biết ơn không? Hay chúng ta coi thiên nhiên là một tập hợp những giới hạn tiêu cực cần được kiểm soát và chinh phục? Tất nhiên, Kitô hữu cũng thực hiện chế độ ăn kiêng và tập thể dục, nhưng hành động của họ phải được thúc đẩy bởi niềm tin rằng thân xác là một món quà. Trước mặt Chúa, chúng ta có trách nhiệm quản lý là chăm sóc và tôn trọng thân xác.
Để thông điệp tích cực của Kinh Thánh trở nên đáng tin cậy, thông điệp đó phải được truyền đạt không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành vi, bằng cách đối xử tôn trọng với mọi người vì họ được tạo dựng theo hình ảnh của Chúa. Đôi khi, các nhóm Kitô giáo dùng lời lẽ gay gắt và cách nói làm giảm phẩm giá người khác để mô tả những quan điểm mà họ không đồng tình, tạo ra một khuôn mẫu tiêu cực mà giới truyền thông vui mừng tung ra cho thế giới nghe. Trong nhiều thế kỷ, Kitô giáo là thế giới quan thống trị trong văn hóa phương Tây, và thật đáng buồn là Kitô hữu lại mắc phải một số đặc điểm tiêu cực điển hình của các nhóm thống trị—chẳng hạn, không thực sự lắng nghe các nhóm thiểu số hoặc đáp lại sự phản đối của họ, mà còn ngăn chặn họ bằng việc lên án đạo đức.
Ngày nay, cách ứng xử đó không còn là điều có thể nữa. Nhưng nó đã không bao giờ là đúng hoặc cần phải làm như vậy. Kinh thánh cung cấp nguồn lực trí tuệ để trả lời bất kỳ câu hỏi nào một cách tự tin. Và những người tự tin nhất cũng được tự do để trở thành người yêu thương và tôn trọng người khác nhất.
22. Beth Felker Jones, Marks of His Wounds (Oxford, UK: Oxford University Press, 2007), 4, italics added.
23. Susan Bordo, Unbearable Weight: Feminism, Western Culture, and the Body (Berkeley: University of California Press, 1993, 2003), 301, 245. Bạn có thể trả lời rằng ngay cả thánh Phaolô cũng nói rằng ngài đã “bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng”. Nhưng trong bối cảnh Kinh thánh, rõ ràng là thánh Phaolô đang nói về việc chiến đấu chống lại tội lỗi, tội lỗi thường thể hiện qua hành động nơi thân xác. Kinh Thánh không dạy rằng thân xác là nguồn gốc của tội ác. Để có cuộc thảo luận đầy đủ hơn, hãy xem nửa sau của chương này.
24. Joseph Fletcher, Morals and Medicine (Boston: Beacon, 1954), 218.
Leave a Reply