“Này Jason!” Tôi quay đầu trong lúc tìm cách mở khóa tủ đựng đồ và tôi thấy người bạn thân nhất đang tiến đến với nụ cười trên môi. “Đoán xem tôi đã bắt Rachel làm gì.” Nathan vui vẻ cập nhật tiến độ làm suy giảm đạo đức bạn gái của anh ta. Tôi không thèm quan tâm, nhưng anh không để ý đến việc này. Khi rảnh rỗi, anh thường ghé thăm các hiệu sách dành cho người lớn và khoe khoang mẹ đã trả tiền cho anh ấy mua tạp chí khiêu dâm trong dài hạn.
Tôi hoàn tất việc thu dọn sách vở trong tủ và chúng tôi bắt đầu đi về phía lớp học đầu tiên của mình. Một lúc sau, tôi nghe thấy “Hãy bình chọn cho Trevor”, và nhìn lên thấy một bạn học khác đang chuyển những nội dung khiêu dâm từ tủ đựng đồ của mình sang cho bất kỳ ai sẵn sàng bỏ phiếu anh trong cuộc bầu cử ở trường sắp tới.
Không cần phải nói, tôi đã không chọn đúng bạn. Nhưng tôi nhận ra rằng: Là một thanh thiếu niên, tôi cảm thấy mình đủ khó khăn với những người bạn mà tôi có. Điều cuối cùng tôi muốn làm là đánh mất đi tất cả những người này. Họ có thể không hoàn hảo, nhưng họ không quá tệ như vậy. Dù sao đi nữa, tôi có thể kể ra hàng tá kẻ tệ hơn họ như là: Stalin, Hitler, Pol Pot, Thành Cát Tư Hãn, v.v.
Vào cuối cấp ba, tôi đã có những mối quan hệ bạn bè tốt hơn, nhưng sau đó tôi chuyển sang đại học và cần phải bắt đầu lại quá trình này. Tôi muốn những người bạn mang lại điều tốt nhất cho tôi, thay vì những người quen chỉ mang lại điều tồi tệ nhất. Tìm kiếm những người bạn như vậy không phải dễ dàng, nhưng nó luôn xứng đáng với nỗ lực của bạn.
Khi tôi (Crystalina) bắt đầu thay đổi bản thân với tư cách là một học sinh trung học mười bảy tuổi, bạn bè đã hắt hủi tôi, do ở đêm đầu tiên tôi từ chối đi câu lạc bộ với họ. Tối hôm đó, tôi đã viết trong nhật ký của mình:
Tôi dần cảm thấy mình là một người xa lạ với bạn bè. Tất cả những rắc rối, những giọt nước mắt và nỗi buồn này về lâu dài có đáng không? Tôi có thực sự biết mình đang làm gì không? Tôi biết có điều gì đó tốt đẹp hơn khi tránh xa những người bạn xấu này và tôi đang cố gắng để thấy điều đó. Nhưng những lúc thế này quả thật rất khó khăn.
Bằng cách phá bỏ sự gắn bó xấu xa đó, tôi đã mở cánh cửa xây dựng tình bạn mới. Trong vòng vài tháng, một người bạn đã mời tôi tham gia buổi tĩnh tâm, và điều này dẫn đến việc tôi đã dành một năm làm công việc truyền giáo ở nước ngoài, tình nguyện tại một trường học dành cho các cô gái trẻ. Tôi đã quyết định dành ra một năm sau khi tốt nghiệp trung học để đi giúp đỡ người khác, bởi vì tôi biết tôi cần một thời gian huấn luyện cá tính nghiêm túc trước khi vào đại học. Thông qua chương trình truyền giáo, tôi đã gặp nhiều người bạn, những người mà đã giới thiệu tôi với Jason. Bằng cách nói một từ “có” nhỏ tại một thời điểm, tôi đã tạo một môi trường tốt hơn cho chính mình.
Để tìm được những người bạn tốt, bạn cần từ chối đi chơi với những người làm suy giảm đạo đức của bạn. Đừng sợ điều này. Đời sống xã hội của bạn sẽ không dừng lại chỉ bởi vì bạn từ chối tham dự một bữa tiệc nào đó. Trước khi thay đổi mình, tôi cho rằng: nếu một người phụ nữ sống trong sạch, cuộc sống của cô ấy sẽ trở nên tồi tệ. Nhưng sau khi chuyển đổi, tôi nhận ra tình một đêm và những cơn say thật ra không hề vui vẻ.
Khi chìm đắm trong lối sống rượu chè và trai gái, tôi nhận ra tôi càng tình một đêm bao nhiêu thì lượng ma túy và bia rượu tôi dùng càng nhiều bấy nhiêu. Bạn bè và tôi đã chạy khỏi thực tế rồi trốn vào hạnh phúc trống rỗng của ma túy và rượu chè, bởi vì chúng tôi không thể sống thật với chính mình. Sau một thời gian, tôi mất đi khao khát muốn chiến đấu cho bất cứ điều gì cao quý hơn. Sự trễ nải tinh thần này – tính lười biếng – được định nghĩa là nỗi buồn, xuất phát từ thực tế: điều tốt là điều khó khăn. Thay vì cải thiện cuộc sống của mình, chúng tôi hay chìm đắm trong tệ nạn của bản thân chỉ vì sự tiện lợi. Nhưng chúng tôi vẫn tìm cách để chúc mừng vì bản thân không trở nên tệ hơn.
Trong mọi bữa tiệc, những người không uống rượu nghĩ họ là hình mẫu cho việc uống nước thay vì uống rượu. Trong khi có những người ngà ngà thì lại bận cười nhạo những kẻ say xỉn; những người say xỉn tự cho rằng mình có đạo đức vì không bị “phê” như kẻ dùng cần sa. Còn những kẻ dùng cần sa thì đầu óc lảo đảo, quá phấn khích, miệng thốt lên những lời triết lý và tự hào vì không sử dụng các loại thuốc gây ảo giác như LSD. Trong khi đó, những người dùng thuốc gây ảo giác LSD lại quá mệt mỏi để chú ý đến những người không uống rượu – người mà nghĩ sự tỉnh táo là nguồn cảm hứng cho mọi người. Tất cả chúng ta đều là con rối, chỉ mải mê nhìn xuống những người ở dưới đến nỗi không ai nhận ra bản thân rơi xuống vực được bao xa. Tôi thấy nhiều người say xỉn vì họ biết mình sẽ không thích sự hiện diện của người bên cạnh nếu họ tỉnh!
Việc rút lui khỏi một người bạn tồi tệ như vậy có xu hướng xảy ra một cách tự nhiên khi một người quyết tâm sống cho Chúa. Điều đó không có nghĩa là bạn quay lưng lại với những người bạn cũ, mà vì những trò tiêu khiển bình thường với nhau (chẳng hạn như uống rượu) không còn là mối quan tâm chung nữa. Bạn có thể nghĩ, “Nhưng tôi không muốn ngồi ở nhà vào tối thứ bảy hoặc đi chơi với những người chẳng ra gì.” Tuy nhiên, không phải tất cả những người ngoài vòng kết nối bạn bè của bạn đều chẳng ra gì. Hãy bắt đầu tìm kiếm và đừng sợ hãi về những gì bạn sẽ mất. Hãy hy vọng vào những gì bạn có thể đạt được.
Trở về chương 12 của Trang Mục lục
Leave a Reply